Chỉ còn đúng 1 ngày nữa,trận đấu cuối cùng sẽ diễn ra.Chỉ mới sáng sớm Takemichi đã ra ngoài, cậu đã để lại lời nhắn cho Mikey nên hẳn hắn sẽ không lo lắng đâu.
- Trời mới hửng sáng mà mày đi đâu đấy!
Nhắm tưởng sẽ không bị ai phát hiện,nhưng Takemichi đã quên ông thần Kokonoi - kẻ luôn bình minh sớm nhất cái ổ này.
- À..ra ngoài,tối tao về! – Takemichi đảo mắt,tay xoa xoa gáy. Biểu cảm như chột dạ khiến Kokonoi muốn cười.
- Được rồi,tao không thấy mày bao giờ được chứ?!– Và hắn cười thật,không phải nụ cười đểu như ngày thường, nó chỉ đơn giản là thoải mái.
- Vậy thì để cảm ơn tao sẽ mua quà cho mày!– Sự thư giãn hiếm có của Kokonoi khiến tâm trạng Takemichi trở nên tốt hơn.Cậu cười khúc khích và lẩn đi trước khi Kokonoi kịp phản ứng
Căn phòng khách giờ chỉ còn Kokonoi,sau câu trêu đùa của cậu hắn có ngớ người đôi chút rồi lúc sau liền bật cười.
Cứ ngỡ thiếu niên ngày ấy đã biến mất,nào ngờ vẫn ở đó,chỉ là bị quấn chặt lại bởi những sợi xích vô hình không thể thoát ra.
Có ai bảo rằng mày rất thu hút không, Takemichi?!
----------------
- Chà,xin lỗi vì đã lâu rồi tao không đến thăm bọn mày Draken-kun,Baji-san!– Cắm ngay ngắn những bông hoa cúc trắng vào bình, Takemichi dùng khăn khẽ lau đi lớp bụi mỏng bám trên bia đá. Sau khi đã thấy ổn,cậu ngồi xuống bắt đầu nói. Cậu kể hết chuyện này đến chuyện khác,cơ hàm họat động không ngừng nghỉ như không biết mệt là gì .
- À mà tao đã là thành viên của Kantou Manji rồi Draken-kun,vậy nên,lời hứa với mày,tao chắc không thể hoàn thành một cách trọn vẹn rồi!– Takemichi cười gượng,nhìn cậu lúc này thực sự khiến người ta thương tiếc. Gió hiu hiu thổi qua khiến cậu trông cô đơn một cách kì lạ.
- Mà,tao không nghĩ tới mày và Baji-san lại ở sát nhau đấy.Vậy là mày có người bầu bạn rồi!– Giọng điệu Takemichi đượm ít nhiều sự chua xót.Họ còn quá trẻ, con đường tương lai của họ còn rất dài.Nhưng số phận nghiệt ngã đã kéo họ đến với cái chết,dù có níu được họ lại cũng không thể giúp họ thoát hỏi lưỡi hái của thần chết – kẻ lúc nào cũng nhăm nhe đoạt lấy đi linh hồn của họ.
- Chà,hôm nay chắc tao chỉ đến đây một lúc được thôi.Tao còn khá nhiều chỗ cần đến,cho xin lỗi nhé!– Kìm nén lại cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, Takemichi từ tốn đứng lên khẽ phủi bụi bám vào quần áo rồi quay lưng bước đi.– Lần sau tao sẽ quay lại.
Một cơn gió khẽ thổi nhưng nó không khiến cậu lạnh mà lại mang cho cậu cảm giác như mình đang được bao bọc bởi một vòng tay to lớn.
Khoé môi khẽ cong Takemichi mắt lúc này đã ửng đỏ và long lanh như sắp khóc.
" Mày nghĩ cậu ấy sẽ ổn chứ?! "
" Tùy thuộc vào Takemichi thôi Baji!"
----------------
- Phạm nhân Kazutora Hanemiya ,cậu có người đến thăm!– Giọng nói lạnh nhạt của giám ngục truyền đến khiến Kazutora bất ngờ. Ai thăm hắn chứ? Touman? Không 1 tháng bọn nó đến một lần,đã qua ngày đó rồi. Vậy là ai chứ?
![](https://img.wattpad.com/cover/309491754-288-k482593.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTake] Kết cục khác
FanficBộ truyện này tôi đã đăng tải trên Manga Toon trước và bây giờ chuyển sang đăng thêm trên Wattpad. Chỉ đăng duy nhất trên 2 app này thui ;)