Kim Yeri ngồi xổm xuống, bụm miệng lại ngăn tiếng khóc đang trào dâng. Jimin tuy không phải là người mà cô yêu nhưng anh là người mà cô đặt tất cả niềm hy vọng vào. Với lại, hai người quen biết nhau đã mấy tháng trời, kể cả quan hệ hôn nhân của cả hai, thêm những gì anh đã làm cho cô, cô quả thật cũng có tình cảm với anh. Không dám nhìn đến hai người đứng đàng kia đang làm những chuyện gì nữa, bởi vì cô thấy trái tim mình đang đau điếng. Cô cũng không hiểu là đau do điều gì, là do Jimin hay do Jungkook, cô không biết nữa
Nhưng ....
Yeri quệt nước mắt, cắn môi cố gắng nhìn ra phía sau lần nữa, cô cố nhìn kĩ khuôn mặt cô gái, nhưng nơi này hơi tối và cô đứng quá xa nên không thể nhìn được, dù vậy vẫn thấy rõ một thân váy đỏ của cô gái đó, cô ta là người đi theo Kim Taehyung. Hai người này có quen biết trước ? Hay là đêm nay mới làm ra những chuyện này ? Cô cố gắng suy nghĩ kĩ càng lần nữa, không thể, không thể đánh mất hy vọng như thế này được, Jimin là người như thế nào, sống với anh không nhiều nên cô không hiểu hết, nhưng những câu chuyện về anh cô nghe rất nhiều, tài giỏi, lịch thiệp, là mơ ước của bao nhiêu cô gái và bên cạnh cũng có ...rất nhiều cô gái. Anh từng có rất nhiều tình nhân, cô chưa từng thấy một ai, nhưng cô không đảm bảo bên anh bây giờ không có người nào. Có khi nào cô gái kia là tình nhân của anh, nếu vậy ... nếu vậy ... cô phải đấu tranh cho vị trí Jeon thiếu phu nhân của mình, không phải sao ???
Nhưng bây giờ cô không dám ra mặt, anh quá đáng sợ, cô và anh chưa chính thức kết hôn, cô không có quyền gì can thiệp vào.
Yeri nắm chặt tay, nghiến răng thật chặt, nhắm mắt lại. Một lúc sau, cô cũng bình tĩnh thở hắt ra một hơi, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào hai người đàng xa, kết hôn, cô phải kết hôn .
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
" Cha , cha có thể nói chuyện với nó rồi ... vâng ... không sao ... tên Jimin kia đã làm nó tổn thương nghiêm trọng, tuy hơi khác với kế hoạch ban đầu nhưng như thế càng tốt ... vâng , con biết rồi " Momo đứng ở một góc khuất tắt điện thoại, đôi mắt lại hướng về bóng lưng cô quạnh của Kim Yeri, môi nở một nụ cười khinh miệt.--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Jungkook không cho Jeon lão biết chuyện nhưng quả thật chỉ là vô dụng, Jeon lão vẫn biết được, ngay lập tức Jeon lão điện thoại cho anh mắng hơn 10 phút, còn bảo anh đưa điện thoại cho Chaeyoung nói chuyện với ông. Thế là một ông nội thiên vị nào đó không hề biết cô cháu dâu mình nói dối phạm lỗi, chỉ chăm chăm đổ tội cho cháu ruột, lại hết lời an ủi cháu dâu đáng thương này nọ ...
" Tiểu Chae, đừng sợ, có ông ở đây, không ai ức hiếp được cháu hết, có chuyện gì phải báo cho ông biết , nghe chưa ?" Jeon lão hùng hồn, tiếng nói qua loa ngoài điện thoại vẫn giữ được uy quyền như khi nói trực tiếp, làm cho Jungkook đang nằm bên cạnh nhìn Chaeyoung cũng phải bật cười khẽ một tiếng.
" Chae biết a, nhưng báo thế nào ?" Chaeyoung chu môi nhìn cái điện thoại trước mắt, không thấy người sao báo được, cái này Chaeyoung biết a, ai cũng có hết, Tiểu Chae cũng có, nhưng hồi đó thấy nó không thú vị, bây giờ lại thấy rất hay a.
" Cháu điện thoại cho ta, cháu đã có điện thoại chưa, bảo Jungkook nó mua cho cháu một cái, mua xong gọi vào số này cho ta, phải thường xuyên gọi điện thoại cho ta mới được ..."
Mua một cái điện thoại ??? Ý kiến hay đây, sao anh không nghĩ đến nhỉ. Jungkook nhíu mày suy tư.
" Mua cái này a, Chae không biết nó " Chaeyoung nghe hiểu lời Jeon lão, nhưng Chaeyoung không biết dùng nó thế nào.
" Bảo Jungkook chỉ cho cháu,Jungkook đâu, đưa điện thoại cho nó, để ông nói chuyện " Jeon lão hăng hái vô cùng
Jungkook cũng nghe thấy lời Jeon lão, bật dậy ngồi phía sau Chaeyoung ôm cô vào lòng, nói vọng vào điện thoại
" Cháu nghe rồi, mai cháu sẽ mua cho cô ấy một cái, người đầu tiên cô ấy gọi sẽ là ông "
" Được, phải gọi cho ta ngay, nhớ đấy ... "
" Dạ vâng, ông còn muốn nói gì nữa không, tụi cháu phải đi ngủ " Jungkook cầm lấy điện thoại từ tay Chaeyoung, bật lại loa nhỏ, nói chuyện với Jeon lão
" Ngủ, mấy giờ mà đã ngủ hả ?" Jeon lão bất mãn, đang nói chuyên với cháu dâu vui vẻ mà nó bảo đi ngủ, nhưng ... ... " A ha ha, hai đưa ngủ đi, ta không làm phiền, nhanh nhanh cho ta đứa chắt, không phiền, không phiền " Chưa đợi Jungkook ừ hử, Jeon lão đã nhanh tay cúp máy, tận dụng từng giây cho cơ hội có chắt của mình
Jungkook nhìn điện thoại bật cười, ông nội phải còn đợi lâu mới có chắt đây, xong quăng điện thoại qua một bên, siết chặt vòng tay ôm cô vợ nãy giờ nhìn mình nói chuyện, thì thầm
" Chae Chae, nói xem, anh đã không thể đợi đến lúc em 20 tuổi, dù vậy chuyện đã lỡ xảy ra thì không hoàn lại được, nhưng có con thì anh đợi đến mấy cũng đợi được, em còn quá nhỏ ... " không đợi Chaeyoung kịp hiểu,Jungkook đã ôm Chaeyoung nằm xuống ,dán môi mình lên môi cô, thân thiết mà hôn sâu.
Chaeyoung bất mãn trừng mắt nhìn cái kẻ đang gặm môi mình, bàn tay nhỏ cố giữ không cho bàn tay to lớn đang luồn vào trong áo, vậy nhưng không thể, đã vậy một bàn tay khác phía sau lại đè chặt cái gáy của cô, khiến cô muồn tách môi ra mà ợm ờ một chút cũng không được. A, Jeikei thật là hư mà.
" Đồ ngốc, em làm anh điên mất ... " Jungkook thở dốc di chuyển môi mình xuống cái cổ nhỏ của Chaeyoung tiếp tục quá trình, bàn tay trên ngực cô lại dùng thêm lực, càng lúc càng không thể rời được nữa. Chaeyoung ngữa đầu thở phì phò lấy hơi, đầu óc bị nụ hôn làm cho ngây ngẫn, đôi mắt mơ màng, nhưng đến khi Jungkook rời tay xuống phía dưới, Chaeyoung bỗng thanh tỉnh, nhớ lại ngày đó sau khi Jungkook từ chỗ này, cô bị đau a, bèn dùng tay vỗ lưng Jungkook mà ai oán
" Jeikei, Jeikei, không cho a, đau , đau ... không chịu ..."
Jungkook nhắm mắt chôn mặt trước ngực Chaeyoung, nghiến răng giữ mình bình tĩnh, đè nén dục vọng đã dâng trào mãnh liệt, sau một lúc anh mới nâng đầu , đôi mắt lờ đờ nhìn vào khuôn mặt nhỏ mếu máo của Chaeyoung, thở dài một hơi, buồn bực mà buông vợ mình ra, đi vào phòng tắm.
" 3 ngày nữa, em có kêu đau tôi cũng không nghe thấy " Jungkook lầm bầm rồi đóng cửa phòng tắm, bỏ lại Chaeyoung hừ mũi bất mãn đang cài lại cúc áo.
BẠN ĐANG ĐỌC
Rosékook (Ver) Vợ Ngốc
FanfictionCuộc sống này mấy ai biết được trước định mệnh, mấy ai biết được rằng con đường đi phía trước ra sao, đôi khi có những chuyện trời ơi đất hỡi ở đâu xảy ra nhưng chính nó lại đưa đẩy ta đến với hạnh phúc mà bấy lâu nay phải mệt mỏi kiếm tìm. Truyện...