🌻PHIÊN NGOẠI 1: Chuyện hôn lễ

2.4K 67 0
                                    

Hôn lễ định ở mùa hè năm thứ hai.

Suy xét đến tình huống gia đình của Điền Điềm cùng với Vi Dự không yêu xã giao, hôn lễ của hai người không làm mạnh tay, chỉ mời những người thân cận nhất cùng với gia định họ hàng thân thích của Vi Dự.

Hôn lễ cử hành ở bờ biển, người đến tham dự sẽ ở tại khách sạn một ngày.

Cô dâu chú rể tách ra ở hai phòng riêng biệt, phù dâu sẽ ở cùng với Điền Điềm.

Bởi vì người tham dự hôn lễ không nhiều lắm, phù dâu cũng chỉ có một người, Điền Điềm mời Tiểu Viện tới đảm đương chức vụ này.

Buổi tối Điền Điềm ngủ không được, cô gửi tin nhắn cho Vi Dự.

Điền Điềm: Em không ngủ được

Điền Điềm: Anh đã ngủ chưa?

Vi Dự: Anh chưa ngủ

Vi Dự: Em qua đây được không?

Điền Điềm tay chân nhẹ nhàng xuống giường, cô không nghĩ đánh thức Tiểu Viện ở phòng cách vách.

Cũng may phòng của Vi Dự là một phòng ngủ có ban công, hai người đều ngủ không được, đơn giản ngồi vào trên ghế đặt ngoài ban công cùng nhau ngắm sao. Vi Dự sợ Điền Điềm cảm lạnh, còn đưa cho cô thêm
một chiếc áo khoác.

Hai người mặt đối mặt ngồi xếp bằng trên ghế, đôi tay đặt ở trên vai đối phương, giúp nhau mát xa.

Điền Điềm nói: "Em có chút khẩn trương."

"Anh cũng vậy." Vi Dự tiếp lời, "Nhưng mà cũng cảm thấy rất vui vẻ, ngày mai tất cả mọi người đều sẽ biết em là của anh."

"Nơi nào là mọi người chứ." Điền Điềm cười anh.

Vi Dự kéo tay Điền Điềm đặt vào lòng bàn tay mình thưởng thức: "Anh cảm thấy bảo bảo đầu lòng của chúng ta sẽ là một bé trai."

Anh đột nhiên nói đến bảo bảo.

"A, vì sao lại như vậy nha? Chẳng lẽ anh đã mơ giấc mộng gì sao?" Điền Điềm tò mò.

"Không có nằm mơ. Chỉ là trong đầu anh vẫn luôn có hình ảnh thế này: Bảo bảo lớn lên hai ba tuổi, đã có thể tự mình mở cửa phòng của chúng ta, chân ngắn nhỏ phành phạch chạy đến mép giường, đôi tay bé xinh chống lấy mép giường, chân nhỏ dùng sức trèo lên. Bảo bảo sẽ thở hổn hển bò lên giường chúng ta sau đó lung lay đi tới, kêu chúng ta ba ba mẹ mẹ, ngoãn ngoãn ghé vào giữa chúng ta, cùng chúng ta cùng nhau ngủ." Vi Dự cười miêu tả.

Điền Điềm không nói gì, đắm chìm trong lời nói của anh sau đó tự mình tưởng tượng ra được hình ảnh bên trong, cô cười đến vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Một cục bột béo mềm mại trắng xinh, là bảo bảo của cô cùng Vi Dự.

"Đã muộn rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm trang điểm." Vi Dự thúc giục cô đi ngủ.

(HOÀN EDIT-CAOH) HÔM NAY ĐÃ ĐƯA ANH CHÀNG OTAKU NHÀ ĐỐI DIỆN RA NGOÀI CHƯA?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ