Tôi gặp em vào một buổi tờ mờ sáng những ngày cuối tháng 10. Khi ánh bình minh còn chưa kịp đánh thức cả khu phố. Không gian quạnh hiu lặng thinh pha chút se lạnh của sương đêm còn vương lại khiến người ta cảm thấy thật yên bình và dễ chịu. Tôi nhớ mãi cái dáng vẻ be bé khoác chiếc áo len to sụ cùng hai má đỏ hây của em lúc đấy. Ban đầu tôi cứ nghĩ là em lạnh nhưng hóa ra là em đang có chút say. Gương mặt em nhỏ nhắn, trắng hồng tựa như một con búp bê, hai mắt to tròn xoe với hàng mi dài. Đôi tay nhỏ bé giấu sau ống tay áo dài rộng đột nhiên níu lấy vạt áo khoác của tôi. Em nói.
- Anh đẹp trai, có muốn ăn một bữa cùng quý cô còn đang hơi men này không?
Khi kể lại lúc đó, em còn bảo chẳng hiểu sao anh lại không nghĩ em là nhỏ điên cơ chứ. Nhưng nếu tôi bảo rằng giây phút nhìn thấy đôi mắt của em tôi thấy tim mình hình như đập lệch đi một nhịp thì liệu em có tin tôi không nhỉ? Không phải tôi yêu em từ lúc đó. Tôi cũng không phải người quá tin vào vận mệnh nhưng tôi cảm nhận được giây phút ấy có điều gì đó đã bắt đầu kết nối giữa hai chúng tôi.
Ban đầu tôi chỉ đơn thuần nghĩ em là một cô gái kì lạ. Tôi đã ngớ người trước câu mời đi ăn của em. Ai lại mời người ta đi ăn vào lúc tờ mờ sáng khi mặt trời còn chưa ló dạng cơ chứ. Chẳng lẽ em rủ tôi đi ăn sáng sao? Đây cũng chẳng phải lần đầu tôi được con gái mời đi ăn hay chủ động đến làm quen nhưng vì cái hoàn cảnh gặp nhau lần đầu tiên kì cục ấy mà đã khiến tôi chú ý đến em chăng?
Tôi đã định từ chối và bảo em mau về nhà. Ai đời lại đi nhậu say đến tận sáng tinh mơ rồi còn lại đi lang thang tán trai thế này cơ chứ. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại có chút lo lắng cho em. Nhưng em còn chưa để tôi từ chối thì đã lục lọi gì đó trong túi áo len ra nói tiếp.
- Anh muốn làm "một điếu" hông?
Tôi thường cảnh giác với người lạ đang say. Nhưng vì em là con gái mà tôi mới không chạy nhưng nghe đến đó tôi thực sự đã muốn chạy trốn rồi. Không phải tôi kì thị con gái hút thuốc, chỉ là tự dưng lúc đó tôi lại nghĩ em là dân anh chị khét tiếng hay đây là đang dàn cảnh lừa đảo gì đó. Sống với bộ não hay suy diễn sâu xa và nghi ngờ nhiều thứ này tôi cũng mệt mỏi lắm. Nhưng thật may mà tôi đã không bỏ chạy. Em lấy ra một hộp bánh pocky, lấy một que đưa lên miệng như cái cách người ta ngậm thuốc lá rồi lại rút một que đưa cho tôi. Lúc này tôi mới bật cười. Trẻ con quá đi mất. Cách em ăn pocky chẳng khác nào đứa cháu học tiểu học của tôi vẫn thường làm cả. Cái kiểu bắt chước dáng vẻ như đang hút thuốc của người lớn ấy. Khi quen nhau rồi, em thường bảo cái tính của em là "trẻ trâu" chứ không phải "trẻ con" vì "trẻ con" nghe dễ thương quá, không hợp với em. Nhưng tôi lại thấy rất hợp ấy chứ, em dễ thương mà.
Thế mà tôi cũng đưa tay ra nhận lấy que bánh của em rất tự nhiên như thể chúng tôi là hai đứa bạn đã quen nhau từ trước. Em thấy thế thì đột nhiên hai mắt sáng rỡ lên, rồi toe toét miệng ra cười, hai má vẫn đỏ hây hây. Lúc ấy là 5 giờ sáng, cả hai chúng tôi đang đứng trong con ngõ nhỏ, ánh đèn vàng phía trên vẫn chưa tắt và trời vẫn còn hơi nhá nhem. Hôm ấy, tôi dậy sớm vì có tiết học buổi sáng trên trường và sáng nay đến nhóm tôi thuyết trình. Tôi định dậy chuẩn bị một chút nhưng lại nhận tin giáo sư có việc gấp nên cho nghỉ một buổi. Tiếc một buổi dậy sớm nên tôi định ra ngoài đi dạo một chút thì lại gặp em.
BẠN ĐANG ĐỌC
|Soobin| Một câu chuyện không tên
FanfictionChỉ là một câu chuyện mình vu vơ viết ra mà chẳng biết đặt tên gì.