Sự giúp đỡ của Molang - Soobin

356 33 4
                                    

Tôi trở về phòng sau bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ mà tôi cùng 2 đứa nhóc Taehyun và Huening Kai tổ chức cho anh Yeonjun. Yeonjun là anh họ bên nội của tôi còn Taehyun là cậu em họ bên ngoại. Huening Kai là bạn thân của Taehyun. 4 người chúng tôi chơi thân với nhau từ nhỏ cho đến tận bây giờ chẳng khác gì anh em ruột cả. Hôm nay tôi định kể cho Yeonjun hyung nghe chuyện sáng nay và xin anh vài lời khuyên nhưng có cả hai nhóc kia nên tôi cũng hơi ngại thế là chẳng dám nói ra.

Tôi nằm vật ra giường, mở điện thoại lên, lướt vào danh bạ tìm số của Ji An. Tôi gõ vài dòng chữ rồi lại xóa đi. Cứ nghĩ rồi viết rồi lại xóa. Tôi muốn nhắn gì đó cho em nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào cho đỡ kì cục. Nghĩ mãi tôi quyết định nhắn cho em:

"Chào em, anh là Soobin nè.
Bánh của tiệm em ngon ghê. Bọn anh ăn mà cứ phải khen mãi ấy."

Thì lúc đó tôi hỏi bánh thế nào 3 người kia có gật đầu khen ngon mà. Nên tôi cũng không nói quá nhỉ.

1 phút. 5 phút. 10 phút trôi qua. Chẳng thấy tin nhắn đáp lại. Tôi bắt đầu lo lắng suy nghĩ. Hay là ẻm nghĩ mình suồng sã quá nên không muốn trả lời? Có khi nào em ấy ghét mình rồi không? Tin nhắn của mình vớ vẩn quá chăng? Ban nãy ẻm cười khi mình nói chuyện điện thoại với anh Yeonjun, có phải ẻm nghĩ mình hâm không? Nghĩ lại thì lúc đó ẻm cười trông xinh ghê, sáng nay chỉ thấy em khóc bù lu bù loa thôi cơ mà lúc khóc trông cũng thương thương...a...

Đột nhiên tôi giật mình nhận ra bản thân đang nghĩ quá nhiều về em. Tôi đã bao giờ bối rối và hồi hộp chờ đợi tin nhắn của ai như thế này sao? Tôi nghĩ mình không thích em nhưng sao cứ mãi nghĩ về em thế này?

Tôi lắc lắc đầu trấn tĩnh bản thân rồi bỏ đi tắm. Hy vọng nước mát sẽ giúp làm nguội cái đầu này. Như mọi khi, tôi vừa tắm vừa nghĩ lại về ngày hôm nay của mình. Câu chuyện buổi sớm mai hôm nay cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Cứ thế này thì tôi sẽ bị ám ảnh bởi em mất thôi.

Sau khi tắm xong, tôi lập tức mở điện thoại kiểm tra. Có tin nhắn đến. Tôi vội vàng mở xem. Là tin nhắn của Huening Kai bảo rằng bỏ quên gấu bông Molang ở chỗ tôi nên nhờ ngày mai mang lên trường cho thằng nhóc. Thất vọng vì Ji An không trả lời tin nhắn, tôi đáp lại Huening:

"Em cũng có còn nhỏ nhít gì nữa đâu mà cứ thích chơi mấy cái này vậy."

"Ư..sao em lại hông được chơi gấu bông vì em hông còn nhỏ vậy. Anh nói vậy làm trái tim em cảm thấy tổn thương quá hing. (-︵-、)"

"Ừ vậy thì hãy tổn thương đi."

Tôi đáp lại Huening Kai xong rồi mở game lên chơi cho quên sầu. Có lẽ là Ji An không thích tôi thật rồi.

Sáng hôm sau, tôi định nhét con Molang của Huening Kai vào ba lô đem qua trường cho thằng nhỏ nhưng con Molang to quá nhét không vừa. Thế là tôi đành đặt con Molang nằm lên yên sau xe đạp rồi cột một sợi dây cố định nó trên yên xe. Tôi chạy gần đến tiệm bánh nhà Ji An. Bất giác tôi lại chạy chậm chậm lại rồi dừng trước tiệm bánh. Tôi cũng không hiểu nỗi mình nữa rồi.

Ngay lúc đó, Ji An mang chiếc ba lô vàng ươm mở cửa bước ra từ tiệm bánh. Em ngạc nhiên nhìn tôi nhưng rồi cũng vui vẻ chào.

|Soobin| Một câu chuyện không tênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ