Chương 9: Thưởng mai gặp âm mưu

1K 48 5
                                    

Hoàng cung Diệu quốc, hậu hoa viên

"Việc này cứ vậy?" Ngón tay thon dài trong trắng dừng một viên cờ màu đen ở trên bàn cờ, da thịt trắng nõn cùng ngọc thạch đen thuần tương phản đối lập, càng thêm tôn lên tay kia trắng nõn như ngọc, cực kỳ dụ hoặc.

Hứa Từ nhìn không khỏi ngây ngốc, "Thái tử điện hạ, tay ngươi còn lóng lánh trong suốt hơn Tuyết Nhũ ngọc thạch mà Tuyết quốc tiến cống mấy phần."

Lý Hạo Sâm im lặng cười, tùy tay cầm lấy thước thanh ngọc đặt bên bàn cờ nhẹ nhàng gõ đầu Hứa Từ, động tác ưu nhã thong dong, "Cố ý nói lòng vòng, tuổi còn nhỏ, lại biết trêu chọc người."

"Ai u uy, điện hạ một giới tử này của ngươi hạ xuống, đầu Hứa Từ đều choáng hoảng." Hứa Từ giả vờ khóc đau, xoa xoa thịt thịt trên trán, nghiêm trang nói, "Thiên địa làm chứng, điện hạ ngươi thật oan uổng Hứa Từ. Ta một chút cũng không có ý trêu chọc ngài nha, ta nói đều là lời thật."

"Ai, " Tùy tay hạ một viên trắng, Hứa Từ lắc lư đầu nói, "Long chương phượng tư, khí vũ phi phàm, mạo nhược Phan An, kinh vi thiên nhân. Cũng không biết tương lai sẽ là ngày quý nữ nhà ai phúc khí tràn đầy, có thể gả cho thái tử điện hạ ngài." Trong giọng nói mang theo một chút chua xót.

"Nói được đạo lý rõ ràng, ngươi nói cho cô, từ đâu học được mấy lời nịnh nọt bưng bít của người ta. Nói ra cũng không biết đỏ mặt, chớp mắt." Lại một thước gõ xuống, Lý Hạo Sâm mỉm cười, "Tuy rằng ngươi nịnh nọt cô như thế, cô cũng sẽ không nhân từ nương tay." Dứt lời, viên đen trong tay phút chốc hạ xuống, thắng bại đã phân.

"Thắng ngươi tam mục bán, Tiểu Từ có tiến bộ hơn trước."

Hứa Từ cũng không giận, cậu vừa thu một viên trắng vào trong hộp cờ trắng của mình, vừa phun đầu lưỡi oán giận nói: "Ai nha, dừng dừng, mỗi lần đánh cờ với điện hạ, ta luôn bị thái tử điện hạ ngược đến chết đi sống lại, tư vị thật không thích nỗi. Ta bên này nhìn như sinh cơ khắp nơi, kỳ thực là cạm bẫy khắp nơi. Một lần vô ý, cả bàn đều thua. Ta cho rằng đây là thế cơ chết nhưng sống, lúc sinh lại đã chết. Điện hạ chơi cờ thận trọng, viên viên tinh diệu, Hứa Từ cam bái hạ phong."

Lý Hạo Sâm bật cười, Tiểu Từ vừa rồi nói nhiều vậy mà không nói mê, ngược lại cuốn hắn ra vấn đề vừa bắt đầu. Hắn vốn muốn hỏi Hứa Từ có bỏ qua cho hai người Lâm thị Hứa Tử Nhai như vậy hay không, nhưng cậu nếu không muốn trả lời, vậy hắn cũng sẽ không ép cậu nói.

Mười mấy ngày qua, vết thương da thịt của Hứa Từ đã không còn trở ngại, sau khi kết vảy còn mọc ra thịt mới. Nhưng thương cân động cốt một trăm ngày, chân bị thương của Lý Hạo Sâm lại chưa khỏi hẳn, tuy có chiều hướng tốt, vẫn chống gậy như trước, khóa cưỡi ngựa cùng khóa võ thuật buổi chiều vẫn tiếp tục dừng lại.

Khóa cờ vây qua đi, thái tử luôn thích lôi kéo Hứa Từ đánh cờ một trậm, Hứa Từ không có tâm cơ gì, hạ cờ cũng chỉ đánh thẳng về phía trước. Hắn thích đầu tiên là bày một vòng cạm bẫy quanh quân cờ Hứa Từ, chỉ chờ thu lưới. Vào lúc cậu đắc ý dào dạt, sắc bén nhìn, bắt một người vào trong rọ ba ba (chém).

[EDIT/REUP] Trùng Sinh Chi Hiền Thần Nan ViNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ