Chương 3 : Mới gặp đã bị đấm.

675 143 28
                                    

- Cielo Dalziel Lilla.
- Lịch update không cố định.

...

Takemichi co rúm lại trong một cái hang nhỏ, cơn gió lạnh buốt vẫn luôn mạnh mẽ thổi, lùa thiếu niên yếu ớt như Takemichi chúi vào một góc. Không dám ló mặt ra ngoài, cậu suýt xoa một cái, ôi cha, quả nhiên là không quen. Sắp mưa sắp bão thì Takemichi luôn bị quản gia giam trong phòng, không được phép ra ngoài vì sợ cậu bị cảm lạnh hoặc làm trò bẩn thỉu như tắm mưa.

Đến bây giờ Takemichi vẫn chưa hiểu tắm mưa thì đâu có gì quá dơ bẩn? Có vi khuẩn rất nhỏ ngoe nguẩy thôi chứ gì, cứ làm ra vẻ quý tộc thanh cao. Cậu đã từng được nghe các bạn học kể về tuổi thơ dữ dội khi được tắm mưa, Takemichi cũng muốn.

Takemichi hắt xì một cái rồi đưa tay xịt mũi, cậu sợ nếu đứng dưới cây thì có khi nào bão sẽ đánh đổ cây rồi cậu bị đè chết luôn không? Có thể lắm chứ, đến uống nước cậu còn sặc chết được cơ mà. Nhưng mà cái hang nhỏ này tối quá đi, còn rôm rả tiếng
" nói chuyện "  của những bọn dơi nữa, Takemichi thấy thật thú vị!

Tí tách, tí tách...

Mưa bắt đầu trút xuống, mới đầu chỉ là những hạt rất nhỏ, yếu ớt bị gió tạt xiêu vẹo, nhưng hạt mưa ngày càng nặng và to hơn, tác động với lá cây và đất đá cho ra tiếng bộp bộp dữ dội rất chói tai. Rơi thẳng từ đám mây đen xuống đất, chạm vào hơi rát rát buồn buồn.

Takemichi nhìn dòng nước men theo đường đất từ từ chạm đến ngón chân nhỏ của mình, ngột ngạt chạm vào đó một cái. Đây là tuổi thơ dữ dội sao? Thật thú vị!

Hơi nước bốc lên lành lạnh, Takemichi đưa tay đón lấy hạt nước nặng trĩu đang phóng xuống nhiều như luật lệ nghiêm nghị của nhà mình thì thích thú. Đảng và toàn dân ơi, cuối cùng tôi cũng được chạm vào mưa rồi.

Takemichi lại muốn nhanh chóng được cống hiến thêm lợi ích cho nhà nước. Có lẽ cậu phải khẩn trương xin gia nhập đoàn thanh niên thôi.

Cuộc đời rất nhiều cái hay cái đẹp, Takemichi cũng muốn đất nước mình cũng phát triển và có thêm nhiều cái tốt nữa.

Bởi vì cậu chính là một thanh niên yêu nước.

Đùng!

Nhưng mà xin lỗi đảng và toàn dân, Takemichi không thể ra tắm mưa được, sấm chớp nổ đùng đùng ngoài kia. Sau đám mây mờ sẽ có vài tia điện chói lóa khẽ hiện lên rồi dập tắt, một giây sau đó sẽ nổ đùng một cái. Tỏa sáng cả một vùng trời, Takemichi sợ hãi ôm đầu, trời má đáng sợ quá, tưởng tượng thứ đó đánh vào người cậu rồi sẽ nướng cậu trở thành một con cá khét lẹt. Ôi chao, thật thú vị!

Nhưng mà nãy giờ có gì đó cứ sai sai, Takemichi luôn cảm giác như có ai đó phì phò thở nhễ nhại sau lưng mình. Cuối cùng không kiềm được tò mò mà quay đầu, dưới ánh sáng mập mờ từ những tia chớp lớn và sự quang đãng ít ỏi của bầu trời thì Takemichi thấy được một thứ không rõ ngoại hình. Nhưng tổng lại rất giống con người, còn rất nhỏ bé, có lẽ là một em bé nhỏ tuổi hơn, nếu như có người chia sẻ sự buồn tẻ thì vui quá còn gì? Cho nên Takemichi chậm rãi bò đến, bàn tay động động rồi nắm lấy ống áo của thứ kia.

[AllTake] Nuôi một thiên tài, lợi được gì?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ