Chương 1:

669 66 3
                                    

- Tiểu Vũ, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi.

- Khụ.... khụ.....

Anh ho sặc số nước trong bụng ra, mơ hồ nhìn khung cảnh xung quanh.

- May quá, anh không sao rồi.

Lưu Vũ nhìn người đang đỡ mình, vẻ mặt nghệch ra, chuyện gì vậy? Chẳng phải anh đang ở nhà sao?

- Nhìn kìa phản diện tỉnh lại rồi.

- Bất công thật, người ác thì bình an, người hiền thì vẫn còn mê man.

- Doãn Hạo Vũ còn tận tình cứu nó nữa, ông trời đúng là không có mắt.

Anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhóm người kia là đang nói anh sao, anh vốn đang ở nhà sao lại thành ra ở nơi này rồi.

" Khoan đã đám người đó vừa gọi người đỡ mình là Doãn Hạo Vũ sao, sao cảnh này quen quen vậy ta"

- LƯU VŨ, anh chờ đó! Lý Nguyệt có chuyện gì tôi không tha cho anh đâu.

Một tên nam nhân ôm lấy ai đó, nhìn thẳng anh hung tợn quát.

" Lưu Vũ, tên đáng ghét vừa rồi gọi mình là Lưu Vũ, sao tên đó lại biết tên mình chứ? Doãn Hạo Vũ... Không lẽ là..."

Anh nghĩ ngợi, vẻ mặt kinh hãi đến khóe mắt ươn ướt.

- Nhìn kìa, biết mình phải chịu nhục nhã này thì đừng hại người ta.

- Đúng là phản diện, tài diễn của anh tài lắm đó.

- Hại người khác giờ mình gánh lấy nhục.

- Đáng đời.

- ĐỦ RỒI, CÚT!

Doãn Hạo Vũ tức giận quát, đám học sinh sợ hãi, ánh mắt độc ác trừng anh rồi tản đi hết, Doãn Hạo Vũ ôn nhu nhìn anh nói.

- Em đưa anh về, đừng khóc..

Lưu Vũ nghe những lời này như có dòng nước ấm chảy trong tim, ngoan ngoãn gật đầu.

Doãn Hạo Vũ cho là anh vì bị Hoàng Lục mắng mà đau lòng khóc, chứ không hề biết anh chỉ là đang sợ hãi vì đột ngột xuất hiện ở đây thôi.

Doãn Hạo Vũ tâm trạng tốt hơn khi thấy anh hôm nay chịu nghe lời mình, khoác áo của mình cho anh rồi đưa anh về nhà.

Cả đoạn đường Lưu Vũ không nói tiếng nào, anh vẫn còn ngây ngốc không hiểu tại sao mình lại ở đây..

" Không lẽ là tại anh nổi giận ném cuốn truyện rồi bị trừng phạt sao chứ?"

Tiếng mở cửa làm anh giật mình, Doãn Hạo Vũ đỡ anh xuống xe.

Lưu Vũ nhìn căn biệt thự đồ sộ trước mắt, vẻ mặt kinh ngạc thật sự, nơi này có thể cho đến mấy gia đình ở lận đó.

- Tiểu Vũ, anh sao vậy? 

Doãn Hạo Vũ rất lo lắng từ lúc ở trường đến giờ anh chẳng nói tiếng nào, cũng không mắng cậu xen vào chuyện của mình, anh hiện tại rất lạ. Anh nhìn cậu nhưng không nói gì, Lưu Vũ hiện tại đầu óc ngưng trệ không biết gì cả.

- Vào nhà thôi, anh đứng ngoài này như vậy dễ cảm lạnh lắm.

Doãn Hạo Vũ thấy anh không muốn nói, cũng không hỏi nữa.

- Tiểu Vũ con sao vậy, sao người ướt như vậy? 

Một vị phu nhân xinh đẹp đến gần anh ân cần hỏi.

- Tiểu Vũ, có phải con lại vì thằng nhóc kia mà bày trò nữa không, con có biết như vậy là ngu ngốc lắm không hả? 

Lưu Vũ chưa kịp nói gì thì một giọng nói khác vang lên, lần này là một người đàn ông trung niên, lời nói tức giận nhưng mang theo sự lo lắng, bao nhiêu chữ nghĩa muốn nói liền nuốt lại vào trong, anh cúi thấp đầu không trả lời.

- Hai bác để anh ấy về phòng thay đồ, mặc đồ ướt dễ bị cảm lạnh lắm.

Doãn Hạo Vũ vội nói giúp anh.

- Tiểu Vũ, con mau về phòng thay đồ đi.

Vị phu nhân lên tiếng, anh lủi thủi bước đi. 

Tất cả mọi người ngạc nhiên, hôm nay cậu chủ của họ không lớn tiếng cãi lại ông chủ, hay đáp lại nhị phu nhân như thường ngày, bình thường thế nào cũng sẽ nói "Ba không còn câu nào nói sao - Ba đừng lúc nào cũng mắng anh ấy - Bà đừng diễn trước mặt tôi" nhưng giờ lại ngoan ngoãn nghe lời mà đi về phòng.

- Cảm ơn cháu, Hạo Vũ, thằng con này ta không biết phải khuyên nó thế nào nữa.

Ông Lưu mệt mỏi nói.

- Bác đừng lo, cháu nghĩ qua sự việc hôm nay anh ấy sẽ có suy nghĩ khác.

Doãn Hạo Vũ nhìn hai ông bà Lưu nói.

- Ta mong là vậy, thằng bé này thật là, phía sau luôn có một người quan tâm chăm sóc sao cứ phải chạy theo thằng khốn đó chứ? 

Ông Lưu thở dài nói.

- Cháu xin phép về trước, không làm phiền mọi người nữa ạ.

Doãn Hạo Vũ lễ phép chào hỏi, ra về.

- Uno Santa, tôi chẳng phải bảo anh canh chừng, bảo vệ thằng bé sao, giờ người có chuyện lại là thằng bé?

Doãn Hạo Vũ đi rồi, ông Lưu trầm giọng lên tiếng.

- Xin lỗi lão gia, lúc đó.... - Người thanh niên bất thình lình xuất hiện, cúi đầu nói.

- Thằng bé viện cớ đuổi anh đi nữa chứ gì?

Ông Lưu quá hiểu con trai mình, Santa cúi đầu không nói.

- Từ giờ theo sát thiếu gia, mặc kệ nó ra lệnh gì anh cũng không được phép rời khỏi thiếu gia, nghe rõ chưa?

Ông Lưu nghiêm giọng nói.

- Dạ thưa lão gia - Anh trả lời rồi nhanh chóng biến mất.

Hôm nay đúng là anh có đứng đó chứng kiến mọi chuyện, nhưng vì muốn dạy thiếu gia một bài học nên anh không cứu cậu, anh biết tên ngu ngốc kia thế nào cũng sẽ cứu cậu.

Lưu Vũ đi về phòng, lục tủ đồ lấy bộ đồ đơn giản thoải mái tiến đến phòng tắm, đứng trước gương nhìn ngắm gương mặt của mình. 

- Con mịa nó, Lưu Vũ anh thật sự rất đẹp đó!

Ngắm chán chê xong rồi anh cũng nhanh chóng tháo bộ đồng phục bị ướt trên người, bước vào bồn tắm.

Nhắm mắt xâu chuỗi lại sự kiện hôm nay, anh có nên cảm thấy quá may mắn không khi xuyên ngay đoạn vừa mới đọc xong, và diễn biến tiếp theo của truyện này hoàn toàn mù tịch. Lần này thì hay rồi, toàn bộ sự kiện tiếp theo đều phải tự ứng phó rồi.

" Mà khoan đã, chẳng phải Lưu Vũ có vệ sĩ sao, lúc đọc đến đoạn này, tên vệ sĩ vốn có mặt ở đó lại không cứu anh, đúng là khốn kiếp mà"

___________

(Chuyển thể) (Allyu) Cực Phẩm Nam PhụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ