Chap 4

274 50 0
                                    

Hơn một tuần trôi qua, vết thương nhờ được chăm sóc kĩ lưỡng nên đã dần hồi phục. Tôi có thể đi lại, nhưng cảm giác khá đau mỗi lần chuyển động. Từ lần trước, em không hé nửa lời về bản thân mình, cho đến giờ tôi vẫn rất băn khoăn. Tôi không trực tiếp hỏi em thì sẽ không nhận được thông tin gì cả. Một tuần qua tôi đã chịu đựng đủ rồi, con người ai mà chả tò mò.

- Này Venti.

- Hửm?

- Mỗi ngày cậu làm gì "trên đó" vậy?

Ngày ngày em đều trèo lên mặt đất, một lúc lâu mới quay lại, lúc nào tay cũng ôm đầy lương thực, hoa hòe và nhiều thứ linh tinh khác. Tôi tự hỏi không biết mình và em đang ở chốn nào mà nhìn em có vẻ vô tư thế. Đây không phải ở nước Đức sao?

- Thì em kiếm lương thực, hái hoa cho em với chuyển mấy đồ cần thiết xuống cho anh thôi.

- Nói thật đi. Chúng ta đang ở đâu?

Tôi hỏi với ánh mắt hoài nghi.

- Là nước Đức chứ ở đâu nữa.

- Anh có thể lên xem thử.

- Nhưng mà lỡ có chiến cơ rà soát là anh tiêu đời đấy.

- Tôi không tin. Mấy bữa nay không hề có tiếng nổ nào gần đây.

- Đi, em sẽ dẫn anh lên kiểm chứng nếu anh không tin.

Em nắm lấy tay tôi kéo cả người lên, vết thương bị ảnh hưởng bởi cử động nên nhói đau. Tôi nhăn mặt, một tay ôm bụng còn tay còn lại bị bàn tay thon mảnh kia lôi đi. Em trèo lên trên rồi hối thúc tôi.

- Từ từ, tôi đang bị thương đấy. Cậu quên à?!!

- Ah em quên mất. Xin lỗi anh ehe~

Có lẽ đây đúng là nước Đức rồi. Xung quanh là một thảo nguyên gió lộng có nhiều khu vực cỏ bị cháy xám xịt, chắc là do bom mà các tiêm kích thả xuống trước đó. Xen kẽ với nó là một vài vùng cỏ xanh mướt điểm xuyết những bông hoa dại nhiều màu sắc vẫn cố phát triển tạo nên mảng xanh hiếm hoi nổi bật trên cái khung cảnh đìu hiu. Nếu không có chiến tranh, chắc hẳn nơi này trông rất đẹp. Ở gần có một nông trại nhỏ tan hoang, chuồng trại và các nhà kho đa phần đều đổ nát. Không còn tí sự sống nào.

- Nông trại này?

- Đó là nơi em sống trước kia.

Cuối cùng em cũng chịu mở lời, đồng tử lục bảo mang một nỗi buồn nhìn về đống hoang tàn.

- Cậu sống ở đây một mình à?

- Hiện tại là như vậy.

- Vậy còn quá khứ? Tôi thắc mắc tại sao cậu không di tản khi còn có thể mà chọn ở lại đây? Bây giờ nếu muốn đi thì tôi e rằng không phải chuyện dễ vì cuộc chiến đang trên bờ căng thẳng.

- Em có nguyên nhân riêng.

Tôi đã rặn hỏi như vậy mà em vẫn đang lảng tránh.

- Cậu có phiền nếu nói cho tôi?

- Lúc trước em ở đây cùng cha mẹ, họ đều là nông dân. Cái nông trại này đã tồn tại cùng dòng họ em hơn trăm năm. Đầu cuộc chiến khi nhận lệnh di tản, họ nhất quyết không đi mà chọn ở lại. Cha mẹ em không muốn vì chiến tranh mà phải rời bỏ nơi này vĩnh viễn.

[XiaoVen] VergissmeinnichtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ