- Em tên là Venti. Còn anh?
Quá chăm chú, tôi không biết em đã trèo xuống hầm tự bao giờ. Em xách theo một nồi đất nung, đặt nó xuống chiếc bàn gỗ rồi nhìn thẳng vào mắt tôi chờ đợi câu trả lời. Tôi không hề thích việc bị người khác nhìn chằm chằm nên nhanh chóng đảo mắt qua chỗ khác. Sau một lúc ngập ngừng tôi đáp lại em:
- Alatus.
Em mỉm cười, không nói thêm lời nào. Thay vào đó tôi thấy em kéo ra một chiếc thùng gỗ được đặt gọn bên dưới chiếc kệ. Bên trong đầy ắp tô chén, ly và nhiều dụng cụ ăn uống khác. Nắp nồi vừa được mở ra, khói nghi ngút bay lên kèm với mùi thơm làm kích thích vị giác tôi - một tên lính đã nhiều ngày chịu cảnh ăn uống tạm bợ. Em múc một bát đầy, nhìn thoạt qua có lẽ là cháo rau củ rồi tiến tới bên giường dìu tôi ngồi dậy.
- C-cậu không định cởi trói cho tôi à?
- Không, nhỡ anh lại ra tay với em thì sao?
.
- Tôi không còn ý định đó nữa đâu.
Em vẫn không cởi trói cho tôi, hai cánh tay bị trói ở trước đè lên vết thương đau điếng.
Tôi không hiểu. Chả lẽ phần người trong tôi gần mất hết rồi hay sao mà lúc nãy còn có ý định ra tay với em, huống chi em còn cứu mạng tôi. Tôi bần thần ngồi đó, nhiều luồng suy nghĩ liên tiếp xuất hiện. Rồi bỗng một thìa cháo được đưa tới gần miệng làm tôi chợt tỉnh.
- Này, cậu không thù ghét tôi sao?
- Cậu có biết việc cậu cứu sống tôi đồng nghĩa với việc hàng trăm đồng bào của cậu sẽ tiếp tục chết dưới tay tôi không?.
Em sững người, rồi sau đó cũng trả lời tôi.
- Em nghĩ anh cũng không muốn làm những chuyện này.
Câu trả lời kia đâm một nhát sâu vào tim đen của tôi.
- Anh chỉ đang thi hành lệnh của cấp trên, với lại anh đang chiến đấu vì lợi ích của đất nước.
- Ai mà chả muốn phần lợi về với đất nước mình đúng không?
Em nói, ánh mắt kia thì vô định nhìn về một phía, nơi đáy mắt ấy lấp ló một nỗi buồn thầm kín.
.
Tôi ngỡ ngàng nhìn em. Em và tôi không phải người chung một nước, cớ sao em lại thấu hiểu tôi đến vậy, thậm chí chúng ta chỉ vừa giao tiếp với nhau vài câu ngắn.
- Anh ăn đi.
Em lại đưa chiếc thìa lại gần miệng tôi.
- Cởi trói cho tôi, tôi tự lo được.
- Không, cho đến khi nào anh lấy được niềm tin của em.
.
Đã nửa ngày trôi qua, hai tay tôi vẫn bị trói ở phía trước, mỏi và tê rần. Còn vết thương thì đau không kể xiết, tôi liên tục nghiến răng, mồ hôi nhễ nhại. Em thì thản nhiên ngồi đó chăm chút cho từng loại cây, tưới xong rồi đến cắt tỉa, bón phân. Âm thanh phát ra từ chiếc kéo làm tôi ngày càng ức chế hơn, tự chửi rủa bản thân lúc nãy sao lại phát điên để rồi bây giờ tự mình hành hạ mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[XiaoVen] Vergissmeinnicht
FanfictionSummary: Venti-một cậu thiếu niên bản địa đã cứu sống Xiao-một tên lính phe địch. Và dường như một tình cảm nhỏ nhoi đáng lẽ không nên có đang hình thành? . Tags: #OOC #angst #tragedy #fanfiction #death #xiaoven #warAU #onesidedlove . Shortfic . Khô...