Chương 41: Anh ơi.

101 5 0
                                    

Hai ngày sau, kết quả thi giữa kỳ được đưa ra.

Tạ Tinh Lan liều nửa cái mạng già vì cuộc thi lần này, vừa nghe thấy có người hô "Thành tích ra rồi" chạy vào phòng học, lần đầu tiên cậu căng thẳng vì thành tích của mình, co lại ở chỗ ngồi của mình như con chim cút.

Lý Tiểu Bân nhìn bộ dạng sợ sệt đó của cậu đã muốn cười: "Lão Tạ, không phải rất tự tin hả? Không phải nói mày có thể lọt top mười của lớp sao?"

Tạ Tinh Lan căm tức liếc cậu ta một cái: "Câm mồm! Mày vẫn nên quan tâm bản thân đi!"

Đúng lúc này, Giang Qua cầm phiếu điểm đi vào từ cửa trước phòng học. Bọn họ sẽ dán thành tích của mỗi lần thi trên bảng đen phía sau, đối với một vài học sinh thành tích không tốt mà nói không khác gì công khai tử hình.

Rất nhiều người đi theo sau Giang Qua vọt tới xem thành tích, Tạ Tinh Lan nghe thấy có người đang nói: "Lần này lớp ta đúng là trận Tu La, hạng nhất hạng hai của khối đều ở lớp ta."

"Đúng đó, tao vừa tới văn phòng, thấy các giáo viên chủ nhiệm khác đỏ ngầu cả mắt."

"Thành tích của Giang Qua thật sự là quá biến thái, nó là người máy hả? Người bình thường sao có thể thi được điểm này..."

"Giang Qua Cố Lãng đều thi cao như vậy, điểm bình quân lớp chúng ta vẫn là hạng chót của khối, thảm quá."

Tạ Tinh Lan lẩm bẩm trong lòng, cậu đã cố gắng thi, cũng không đến mức kéo điểm bình quân nhiều như lúc trước chứ?

Nhất định là thằng nhóc thối Lý Tiểu Bân này không chăm chỉ học hành kéo thấp điểm trung bình của lớp.

Một tí cũng không có cảm giác vinh dự của lớp!

Lúc này, phía sau vang lên âm thanh kéo ghế ra, Giang Qua dán phiếu điểm xong rồi.

Lưng Tạ Tinh Lan cứng còng, rất sợ một giây sau Giang Qua nói với cậu "Lần này cậu thi không tốt cho lắm", nơm nớp lo sợ mấy giây, đằng sau cũng không có âm thanh, cậu vừa quay đầu, mới phát hiện Giang Qua căn bản không ở chỗ ngồi.

Hắn đứng ở cửa sau, đưa lưng về phía phòng học, không nhìn thấy vẻ mặt. Ngoài cửa có một nữ sinh mặc đồng phục lớp mười hai, vóc dáng không cao, tóc dài như rong biển, cả người tinh xảo đẹp đẽ như búp bê, giờ phút này đang nói gì đó với Giang Qua.

Ánh mắt Tạ Tinh Lan dừng lại hai giây, sau đó quay về, đuổi Lý Tiểu Bân đi xem thành tích.

Lý Tiểu Bân không quan tâm thành tích, cậu ta và bạn gái giống nhau, quan tâm hóng chuyện, nhỏ giọng nói: "Ê, mày có phát hiện thật ra thì Giang Qua rất được chào đón không, tao đoán rất nhiều đứa con gái đều thích loại hình cao lãnh."

Tạ Tinh Lan hơi mất tập trung: "Mày đừng muốn thay đổi hình tượng, mày hợp với con đường **."

(trong raw là ** mà tui chả biết từ nhạy cảm hay gì nên để vậy)

Lý Tiểu Bân bĩu môi, bị Tạ Tinh Lan tổn thương quen rồi, cậu ta cũng không có cảm giác gì: "Còn mày, hôm qua có phải có người add mày không?"

Trước đó Hứa Như đăng thông tin của Tạ Tinh Lan lên trang web kết bạn, lục tục có rất nhiều người đến thêm bạn tốt, trên cơ bản Tạ Tinh Lan đều từ chối.

Cậu rất thất vọng với chất lượng trong giới gay bây giờ, không phải thích khoe cơ bắp thì là miệng đầy lời tâm tình dầu mỡ, ngay cả thêm bạn cậu cũng không có hứng thú. Hôm qua Hứa Như thần thần bí bí nói với cậu nhỏ phát hiện trong trường có một nam sinh điều kiện cực tốt, hình như cũng có ý với Tạ Tinh Lan, đã đặc biệt hỏi thăm nhỏ.

Buổi tối đã có người add cậu, Tạ Tinh Lan nhớ tới dáng vẻ lời thề son sắt của Hứa Như, tiện tay nhấn xác nhận.

Ảnh đại diện tài khoản của người kia rất đơn giản, trên bìa đen thui có một ngôi sao màu vàng.

Chẳng đăng dòng trạng thái nào cả, album ảnh cũng hoang vu một mảnh.

Tạ Tinh Lan cảm thấy chắc hắn là một người hướng nội vô vị, liền gác lại, chuyển hắn sang phân loại người xa lạ.

"Thêm thì thêm rồi, nhưng mà chưa hề nói chuyện." Tạ Tinh Lan nói với Lý Tiểu Bân: "Mày bảo Hứa Như loại bỏ tao khỏi trang web kết bạn được không, ngày ngày bị làm phiền, tao biết trông tao rất đẹp rất được chào đón, nhưng mà không muốn bị cay mắt? Mày biết tuần trước có một gã bỉ ổi trực tiếp chụp cái kia gửi cho tao không?"

Lý Tiểu Bân che miệng, kìm nén không cười.

Tạ Tinh Lan quả thực dở khóc dở cười: "Tao cũng không đành lòng đả kích cái thứ đó của hắn không lấy ra được, trên đời này tại sao có người lòng dạ lương thiện như tao chớ?"

Đúng lúc này Lâm Lâm quay trở lại chỗ ngồi, kèm theo một ít phấn khởi và kích động nói với Tạ Tinh Lan: "Tạ Tinh Lan, lần này cậu thi rất tốt, top hai mươi của lớp đấy."

Tạ Tinh Lan còn đang cằn nhằn với Lý Tiểu Bân, bỗng nhiên biết thành tích của mình, ngơ ngác chốc lát, nhịp tim cũng hẫng một nhịp, lập tức ngạc nhiên hai mắt tỏa sáng: "Tôi lọt top hai mươi?"

Lâm Lâm gật đầu, cười: "Rất lợi hại, cậu là bạn học tiến bộ nhiều nhất trong lớp ta."

Đầy trong đầu Tạ Tinh Lan là có thể xem thi đấu rồi có thể xem thi đấu rồi, kích động ôm chặt Lâm Lâm gầy gò nho nhỏ.

Lâm Lâm bị ép bị nhiệt tình của cậu bổ nhào một mặt, vừa vui thay Tạ Tinh Lan, vừa có phần băn khoăn, vô thức nhìn về phía Giang Qua.

Không ngoài dự đoán, Giang Qua vừa rồi còn đang nghe nữ sinh bên ngoài nói chuyện, vừa nghe thấy âm thanh hơi nghiêng đầu sang, vừa hay nhìn thấy cảnh Tạ Tinh Lan ôm Lâm Lâm.

Gân xanh trên trán hắn giật một cái, hai tay buông thõng xuống cũng siết chặt lại, móng tay gần như bấm ra mấy vết máu trong lòng bàn tay.

Nữ sinh vốn còn cười nhẹ nhàng nói chuyện, dần dần phát hiện ra vẻ mặt nặng nề của Giang Qua, thế là tiếng nói chuyện nhỏ lại, hơi khó hiểu hỏi: "Giang Qua?"

Giang Qua ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt không biết nhìn nơi nào, mấy giây sau mới quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng mà xa cách: "Nếu như không có chuyện gì khác, thì tôi về."

"Ê..." Nữ sinh đang định nói hội học sinh còn có chút việc, Giang Qua đã về chỗ ngồi, cô cũng có phần không cam lòng nhìn bóng lưng hắn, đành phải không tình nguyện rời đi.

Lâm Lâm vừa thấy Giang Qua trở về, toàn thân run một cái, đặc biệt tự giác, vội vàng giữ một khoảng cách với Tạ Tinh Lan.

Tạ Tinh Lan không hề phát giác, hân hoan xoay người, ghé vào bàn Giang Qua, mặt mày phấn khởi: "Chắc chắn cậu đã nhìn thấy tôi thi tốt như thế! Sao không nói cho tôi!"

Giang Qua như có như không lườm Lâm Lâm một cái, Lâm Lâm đáng thương toàn thân run lên, vội vàng lấy cớ đi vệ sinh chuồn lẹ. Sau đó Giang Qua mới hơi cong khóe môi, ấm giọng nói: "Vừa nãy ở văn phòng, thầy Tôn cũng khen cậu."

Từ sau khi Tạ Tinh Lan lên cấp hai, cũng rất ít được giáo viên tuyên dương, còn nhiều, rất nhiều người nói cậu thông minh có năng lực lãnh đạo, nhưng hầu như chưa bao giờ khen thành tích của cậu, bỗng dưng được khen, cậu vẫn hơi xấu hổ: "Thật à?"

Giang Qua gật gật đầu, sau đó lấy vở ghi trong gầm bàn ra: "Buổi sáng tôi đã xem bài thi của cậu, sửa lại những đề sai rồi, cậu rảnh có thể xem xem."

Tạ Tinh Lan nhận lấy, lật ra xem, bên trong đã sửa lại hết những đề sai của các môn cho cậu, sợ cậu xem không hiểu, ngay cả một chút kiến thức cơ sở cực kỳ nhỏ cũng ghi rõ ra.

Tạ Tinh Lan kinh ngạc hỏi: "Cậu sửa lại lúc nào? Nhiều nội dung thế này, chẳng lẽ cậu viết trong giờ học."

Giang Qua lắc đầu một cái: "Rất nhiều chỗ tôi đoán cậu sẽ sai, cho nên đã viết xong từ lâu rồi."

Tạ Tinh Lan cảm động quá trời, cũng không biết tại sao nhiều người nói Giang Qua lạnh lùng kiêu ngạo khó tiếp cận, rõ ràng là cậu trai có kiên nhẫn lại dịu dàng đến thế.

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông vào lớp vang lên, tiết này là môn toán của chủ nhiệm lớp Tôn Hạo Ba.

Tôn Hạo Ba kẹp giáo án dưới nách bước lên bục giảng, trong tay cầm một xấp bài thi: "Các bạn học, thành tích thi giữa kỳ ra rồi. Lần này phải nhấn mạnh khen ngợi bạn Giang Qua và Cố Lãng của lớp chúng ta, chia ra chiếm lấy thành tích tốt thứ nhất thứ hai của khối..."

Tạ Tinh Lan xé một tờ giấy, vốn muốn chơi cờ ca rô với Lâm Lâm, nhưng thấy Lâm Lâm nghe giảng bài nghiêm túc quá, cậu không làm phiền Lâm Lâm nữa, đưa giấy ra sau bàn.

Sau đó hai người liền cậu một con tôi một con hạ xuống.

Tôn Hạo Ba nói xong tình hình thi giữa kỳ lần này sau đó bắt đầu giảng giải đề sai, một lúc sau, y chú ý tới khác thường ở bàn sau, rồi ho một tiếng, Tạ Tinh Lan và Giang Qua vẫn đang truyền giấy như cũ, đầu lông mày y giật một cái, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Bạn học phía sau, chú ý nghe giảng."

Tạ Tinh Lan không nghe giảng bài, Tôn Hạo Ba đã tập mãi thành quen, cũng không thường quản cậu, nhưng Giang Qua càn quấy cùng cậu thì y không thể mở một mắt nhắm một mắt.

Tạ Tinh Lan vô tội nâng má, còn quay đầu nhìn bàn sau, hỏi Lâm Lâm: "Ai? Ai dám làm việc riêng trong giờ của thầy chủ nhiệm?"

Tôn Hạo Ba vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, không có uy lực gì trừng Tạ Tinh Lan một cái, tiếp tục giảng bài.

Hai phút sau Tạ Tinh Lan thấy Tôn Hạo Ba không quan tâm bên bọn cậu nữa, lại lặng lẽ lần mò lấy giấy ra.

Trình độ của cậu và Giang Qua bất phân thắng bại, một thắng một thua.

Sau khi vẽ xong bàn cờ, Tạ Tinh Lan viết câu: "Lát nữa cậu giúp tôi sửa lại bài thi môn toán!"

Giang Qua đáp: "Tôi đã viết trong vở rồi, cậu chép vào là được."

Tạ Tinh Lan: "Khoảng thời gian trước tôi xem đề đến phát nôn, bây giờ không muốn viết."

Dường như Giang Qua nhẹ nhàng nở nụ cười: "Sao lười thế?"

Tạ Tinh Lan không cần mặt mũi viết: "Anh ơi giúp em một chút đi?"

Giang Qua: "... Được."

Tạ Tinh Lan nhìn thấy trả lời của hắn, nhịn cười đến đau cả bụng.

Mỗi lần cậu gọi Giang Qua một tiếng anh ơi, ranh giới cuối cùng gì của Giang Qua cũng bị mất, đặc biệt dễ dùng.

Tôn Hạo Ba giảng đề trên bục giảng, mắt quét qua, thấy ngay hai bàn trước sau ở cuối cùng, vừa cúi đầu cười vừa đang truyền giấy, tâm tư hoàn toàn không trong tiết học. Cuối cùng y cũng hết kiên nhẫn, phải cảnh cáo hai người này.

Đầu tiên y tóm Tạ Tinh Lan loang lổ chuyện xấu trêu đùa: "Tạ Tinh Lan."

Bỗng dưng bị điểm danh, Tạ Tinh Lan ngẩng đầu, lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc đứng đắn đứng lên: "Có."

Tôn Hạo Ba đẩy kính: "Bây giờ giảng đến đề nào rồi?"

"Bây giờ giảng đến..." Bề ngoài Tạ Tinh Lan hoàn toàn không hoảng hốt, bình tĩnh ung dung lật bài thi, đồng thời mắt liếc Lâm Lâm. Lâm Lâm rất thức thời, lập tức lặng lẽ chỉ ra cho Tạ Tinh Lan.

"Giảng đến đề thứ mười chín."

Đề thứ mười chín bài thi toán là đề điền vào chỗ trống thứ hai đếm ngược lên, bình thường độ khó tương đối lớn, dù sao với trình độ của Tạ Tinh Lan, ngay cả đề bài cũng đọc không hiểu.

Cậu chỉ được điểm này, thành thật: "Thầy ơi em không biết, quá khó."

"Vậy sao em làm đúng đề này?"

Tạ Tinh Lan trợn to mắt: "Em làm đúng?"

"Phì..." Không biết chỗ nào phát ra một tiếng cười, nhanh chóng khống chế được.

Các bạn học đều nhịn cười lặng lẽ quan sát Tạ Tinh Lan.

Tôn Hạo Ba nói: "Chính em cũng không biết, vậy đáp án này ở đâu ra?"

Tạ Tinh Lan chống mặt bàn, không biết có phải buồn ngủ hay không, cậu hơi híp mắt có vẻ mất tập trung: "Em đoán cái căn bậc hai, có lẽ vận khí khá tốt, đoán trúng rồi."

Tôn Hạo Ba không có cách bắt bí cậu, lườm một cái: "Không biết thì lên lớp chăm chú nghe giảng, đừng làm việc riêng." Nói xong, y lại gọi tên Giang Qua: "Lớp trưởng, nào lên bảng viết các bước giải đề này, dạy cho các bạn không biết."

Giang Qua chậm rãi đứng lên, nhìn xuống đề bài, bình tĩnh nói: "Đề này quá khó, em cũng không biết."

Tôn Hạo Ba đầu tiên là nghệt mặt, giống như hoài nghi mà cúi đầu nhìn lại bài thi, sau đó nói: "Đề này khó như vậy?"

Giang Qua mặt không đổi sắc: "Em cũng đoán mò."

"Sóng điện não hai anh liên thông? Một phần hai đáp án đều bị các anh đoán đúng rồi?"

Bạn học cả lớp cuối cùng không nhịn được cười vang.

Tạ Tinh Lan cúi thấp đầu thật sâu, thật ra thì đã cười đến nỗi bả vai cũng đang run.

Đương nhiên cậu biết Giang Qua không thể không biết, chắc chắn là sợ cậu cảm thấy mất mặt, dứt khoát bị mắng với cậu.

Tôn Hạo Ba bước xuống bục giảng, Tạ Tinh Lan không ngờ y còn một chiêu như thế, lúc vừa định giấu tờ giấy vẽ cờ ca rô, Tôn Hạo Ba đã tay lanh mắt lẹ cướp lại: "Là học sinh, trong giờ học không chú ý nghe giảng, chơi cờ ca rô cũng rất giỏi... Anh, Giang, ơi... Bây giờ giữa đám con trai các anh đều thịnh hành xưng hô thế này hả? Là bạn học bàn trước bàn sau không đủ, muốn làm anh em chung hoạn nạn đúng không? Đóng phim truyền hình hả?"

Tạ Tinh Lan: "..."

Giang Qua: "..."

Bạn học lớp số bốn bùng nổ một trận cười vang, khiến cho giáo viên của lớp bên cạnh đi ra, Tôn Hạo Ba quát mấy tiếng trật tự, cũng không có hiệu quả, cuối cùng chính y cũng không nhịn được xoay mặt sang chỗ khác cười.

Tạ Tinh Lan trầm thấp phắc một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy mất mặt quá trời.

***

Bưởi giải thích chút: chương trước Tiểu Qua nói thích Lan, khi đó người ta cũng bắn pháo hoa luôn, nên có thể Lan nghe thấy, cũng có thể không nghe thấy. Nếu nghe thấy thì ở chương chơi trò nói thật mạo hiểm hơi mâu thuẫn (đọc chương đó các bạn sẽ hiểu, vì có một bạn thắc mắc rồi), nên rất có thể Lan không nghe thấy

(ĐAM MỸ-HIỆN ĐẠI) NHỮNG NĂM THÁNG TÔI BỒI DƯỠNG BÁ TỔNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ