21. Biết

744 56 27
                                    

Đôi khi cuộc sống trêu đùa chúng ta một cách quá thể. Chính chúng ta cũng không thể lường trước được điều gì sẽ tới tiếp theo.

Lời nói từ miệng của Tutor một hai vừa phải đều lọt vào tai của Yim. Không xót không thiếu một chữ.

Chả có tình thật nào ở đây cả! Đó là điều đầu tiên lý trí truyền tải tới khi bạn nghe xong. Tất cả đều chỉ là sự dối trá, ngọt ngào kia chỉ là sự giả vờ của một kẻ thích rong chơi qua đường.

Yim bây giờ chỉ muốn chạy trốn khỏi đây. Bạn không muốn nhìn thấy kẻ đã lừa dối mình nữa. Nếu nhìn thấy nữa chỉ sợ bạn sẽ bật khóc ngay lúc nào chả hay.

"Sao Yim đi lâu thế nhỉ?" - Mai

Giọng nói của Mai đánh thức Yim đang chìm trong đau khổ bên kia. Bây giờ bỏ đi thì có ổn không?

Yim quyết định đưa xong đồ rồi kiếm cớ rời đi ngay. Phải mau chóng thôi.

"Cho bạn cái này này!"

Yim nở nụ cười tươi trên môi nhưng mà trong lòng âm thầm rỉ máu. Đau, đau thấu tận tâm can.

Tutor mau chóng giấu nhẹm đi gương mặt thất thần ban nãy, cố gắng bình thản đối mặt nói chuyện với Yim. Cái nét đau buồn vẫn đâu thoáng qua trên mặt Yim.

"Yim sao thế? Không ổn chỗ nào hả? Hay là bị cảm rồi?"

"Không sao cả. Chỉ là bây giờ mình có tiết rồi phải đi ngay. Hẹn gặp sau nhá."

Yim nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Tutor. Thoát luôn khỏi sự ân cần hỏi han kia. Chạy thật nhanh tới lớp học.

Bạn ngồi ở góc lớp học, cái góc chẳng ai mảy may để ý đến. Yim sụp đổ úp mặt xuống bàn.

Cái người mà bạn trao cả trái tim đến vừa rồi còn nói tình cảm đối với bạn chỉ là giả. Và còn bình thản sau câu nói ấy hỏi han bạn.

Sao lại lựa chọn bạn làm thứ mua vui thế? Cũng đâu mang ân nợ oán gì? Bị chà đạp lên tình cảm, bạn chỉ biết đau buồn. Trách cứ Tutor cớ sao lại thế.

Từ khi nào bạn lại phải hứng chịu những đau thương. Từ khi nào mi bạn ướt đẫm những giọt lệ.

Bạn còn yêu Tutor rất nhiều rất nhiều. Có lẽ chỉ cần Tutor nói một lời xin lỗi thôi bạn cũng có thể gạt nước mắt bỏ qua tất cả. Nhưng mà vết thương Tutor tạo ra vẫn ở đấy, thi thoảng vẫn rấy lên từng đợt đau đớn.

Lý trí ngăn can ý nghĩ tha thứ kia của bạn. Yim chịu tổn thương như vậy, đau như vậy vẫn còn tha thứ được sao?

Lần này thì sẽ chẳng có ai lau mi cho Yim nữa. Cũng sẽ chẳng có ai ôm Yim vào lòng khẽ an ủi. Không còn ai hôn lên mí mắt ướt nhoè một cách trân trọng như Tutor đã từng nữa.

Sẽ không còn ai bên cạnh Yim lúc Yim hoảng sợ mà dỗ dành nữa. Đau khổ này Yim phải tự thấu một mình, tự trải qua. Không ai cho bạn một bờ vai tựa vào lúc đau thương nữa.

Tới lúc vào học, bạn khẽ ngước mắt nhìn xung quanh. Không một ai để ý tới bạn cả, từ lúc bạn vào lớp cho tới khi bạn ngẩng dậy với đôi mắt đỏ hoe.

Một ngoại lệ duy nhất | TutorYimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ