chương 57

1.8K 32 1
                                    


Hôm sau, khi Nghê Già tỉnh dậy, trên chiếc giường to như vậy chỉ có một mình cô.

Trên ga giường nhiều nếp nhăn, đủ vết ngấn nước lưu lại, chứng tỏ đêm qua mây mưa thất thường.

Lên giường xong, tỉnh lại bên người chẳng có ai, cũng là thê lương.

Nghê Già định đứng dậy, nhưng vừa động, toàn thân tựa như cái giá lỏng lẻo, đầu cũng đau như búa bổ.

Hơi thở nam tính vấn vít xung quanh, hơn nữa, ngực cô rất đau, Trần Kính Sinh thật sự cắn cô không tha.

Cô vén chăn lên, trên người đầy dấu hôn đan xen với những vết bầm tím mức độ không giống nhau.

Nghê Già chuyển hai cái đùi xuống giường, đống đồ lót tội nghiệp bị ném xuống đất, cô dùng mũi chân khều lại rồi móc nó lên.

Cũng may không bị anh xé rách.

Nghê Già mặc đồ lót xong, đi chân trần xuống giường, đứng dậy đánh giá phòng anh, trang hoàng rườm rà phức tạp, phong cách cung điện Châu Âu xa hoa, trong phòng hình như có một bức tường sách, phía trước đặt một cái bàn làm việc màu nâu đỏ.

Nghê Già không vội vã tìm anh, cô tìm được tủ quần áo trong phòng, tiện tay lấy ra một chiếc áo sơ mi.

Anh cao 1m88, một chiếc áo sơmi, tùy tiện che lại phong cảnh dưới chân cô.

Giống hồi cấp 3.

Lúc Nghê Già định đóng cửa, đột nhiên nhận ra có chỗ không đúng, cô chặn cửa lại, kéo ra nhìn lần nữa.

Tuy bên trong đồ đạc đầy đủ, phụ kiện cũng được bày biện ở một ngăn, nhưng phần lớn là đồ vest, quần áo bình thường cực ít, đồ mặc ở nhà cơ bản không có.

Anh không thường ở đây.

Nghê Già còn đang sững sờ, cửa phòng đã bị mở ra.

Trần Kính Sinh đi vào, cầm theo một cốc nước, mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng tình, đã gội đầu, khô một nửa, mềm mại phủ trước trán.

Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ ủ rũ của cô, cuối cùng anh cũng được thỏa mãn niềm ao ước, cả người nhìn rất sảng khoái.

Anh nhìn áo sơ mi trên người cô, không dị nghị gì, "Qua đây."

Lúc Nghê Già lê hai cái chân gần như tàn phế đi đến trước mặt anh, mồ hôi đã tuôn ra như suối.

Trần Kính Sinh nhìn dáng vẻ toát mồ hôi của cô, hỏi: "Còn đau?"

Nghê Già lười đáp.

"Uống nước không?"

Nghê Già gật đầu.

Anh đưa cốc nước trong tay cho cô, Nghê Già nhận lấy, ngửa đầu uống, cằm hơi nâng, lộ ra một đoạn cổ nhiều dấu vết.

Đều là công lao của anh.

Hai mắt Trần Kính Sinh tối sầm lại, cúi đầu xuống giữa cổ cô, phủ môi lên.

Lại bắt đầu.

Đầu vai của Nghê Già trầm xuống, bị anh đẩy lên trên cửa.

Nghê Già muốn trợn trắng mắt: "Anh có thể đừng sáng tinh mơ liền cầm thú như vậy không?"

Giọng anh hơi khó chịu, "Giữa trưa rồi."

"Vậy anh có thể tiết kiệm chút sức không?"

"Dù sao cũng phải tiêu hết trên người của em." Trần Kính Sinh ngẩng đầu lên từ hàng xương quai xanh của cô, "Tôi tiết kiệm cái gì?"

"..."

Phụ nữ sau khi được 'cày xới', sự quyến rũ sẽ hiện ra qua từng chi tiết.

Ngay cả sức lực để lườm anh, Nghê Già cũng không có, tất cả đều là làn sóng gián đoạn, mê người, oán trách, lại như hờn dỗi.

Trần Kính Sinh không chịu nổi ánh mắt như vậy, nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn.

Tối qua bọn họ không hôn nhiều lắm, tất cả đều ở chỗ khác.

Cho đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân, Nghê Già mới bừng tỉnh từ trong ý loạn tình mê, "Có người?"

"Ừ."

Trần Kính Sinh bình tĩnh, tiếp tục hôn cô.

Nghê Già đưa tay nắm lấy cằm anh, kéo mạnh ra, "Ai?"

Hôm qua cô tới, không thấy ai trong nhà.

Anh lùi ra sau, liếc nhìn cánh môi mềm mại và mọng nước của cô "Sở Lê."

"..."

Shit.

Nghê Già cảm thấy mình sắp phát điên, "Vì sao cô ta lại tới?"

"Mỗi tuần cô ta đều đến một lần." Trần Kính Sinh liếc nhìn cô, tiếp tục nói: "Đi chung với mẹ tôi."

Nghê Già bị giọng điệu thờ ơ của anh làm cho bốc hỏa.

"Cho nên?" Cô cười lạnh, màu đỏ ửng động lòng người ở trên má còn chưa mất đi, đáy mắt đã dần lạnh lẽo, "Chính quy ở bên ngoài, pháo hữu ở bên trong?"

Trần Kính Sinh nói: "Đều ở bên trong."

Nghê Già lạnh mặt không nói chuyện.

Sở Lê đã gõ vang cửa phòng, ở bên ngoài kêu anh: "A Sinh."

thống ngưỡng ( đau )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ