3. Khi lớp trưởng đi đánh nhau

110 13 12
                                    


A2 đứng nhất trường từ dưới đếm lên, buổi chào cờ nào không được bêu tên chính là kỳ tích. Học hành chẳng ra sao đã đành, trong lớp còn có một băng chuyên kéo quân đi "hành hiệp", trượng nghĩa đâu không thấy, chỉ thấy giang hồ vặt.

Từ Tấn chân ướt chân ráo về trường lại một bước lên làm lớp trưởng, đã vậy còn ương bướng không nhập bọn với hội đại ca nên trở thành cái gai. Từ Tấn biết sức mình, không đối nghịch với ai, cũng không căng thẳng hay phân biệt đối xử, mắt nhắm mắt mở mỗi lần bang phái học sinh gây chuyện; nhưng mâu thuẫn tích tụ từng chút, lâu ngày thành vết.

Từ Tấn đang đợi Lục Vi Tầm lấy xe thì một bàn tay khoác lên vai. Bạn học hất mặt nói: Đứng lâu thế lớp trưởng! Chưa về thì đi chơi tí!

Từ Tấn cười, gỡ hắn ra: Cậu chơi vui vẻ, tớ phải về rồi. Dứt lời quay lưng đi.

Được hai bước đã thấy một bạn học khác chắn trước mặt: Lâu ngày mới rủ tụ tập mà lớp trưởng dám chê à?

Hai người hai bên vừa giằng vừa kéo Từ Tấn đến vạt đất trống sau trường, "đại ca" đã ngồi chờ sẵn. Từ Tấn vốn chuẩn bị tinh thần nhưng tới nơi đếm tổng cộng chỉ có ba mạng với mình là bốn liền vuốt quần áo cho thẳng thớm, nở nụ cười hoà nhã: Chỗ này không hợp để chơi lắm, các cậu cứ kể chuyện thong thả, tớ nghe được.

"Đại ca" yêu sách phải có tự do, mấy lúc hút thuốc, đánh nhau... Từ Tấn không cần quản. Từ Tấn gật: Các cậu tùy ý, lâu nay tớ có quan tâm đâu.

- Ok. Chuyện mới đã xong, chuyện cũ không tính không được.

Từ Tấn kịp đưa cặp che bụng nhưng không tránh được cú đạp thẳng chân đến ngã ngửa ra sau. Dĩ nhiên cậu cũng không nhịn nữa, chẳng nói chẳng rằng thụi cho "đại ca" một đấm giữa mặt.

Đối phương sững sờ, thoáng hối hận vì không đi đông hơn. Từ Tấn vứt cặp sang bên: Ở trường cũ tao có biệt danh là "đánh văng răng", chắc tụi mày chưa nghe?

Hai bên không nể nang gì, lao vào chiến thật lực. Từ Tấn có kinh nghiệm nhưng đời không như phim, một đánh ba cửa nào thắng. Cậu tẩn gục một, cho hai đứa liêu xiêu thì bản thân cũng mềm xương.

Từ Tấn bị "đại ca" kìm ngửa dưới đất, hai tay bị đầu gối hắn khoá chặt không nhúc nhích được. "Đại ca" vỗ vỗ cái má bầu bĩnh chỗ bầm chỗ rách: Giả bộ hiền lành hả? Biết thế tao điệu thằng bồ mày tới cho dễ xử. Có nó chắc mày không dám làm càn? Phải yếu đuối mới dễ đụ trai?

- Đ!t cụ mày! Từ Tấn nhổ ngay một bãi nước bọt vào mặt hắn.

"Đại ca" vung tay tát làm Từ Tấn tối tăm mặt mũi. Chưa hả giận, hắn giằng cổ áo Từ Tấn, ra lệnh cho đàn em: Quay đi.

Tên còn lại líu ríu móc điện thoại, vừa giơ lên thì thấy Lục Vi Tầm nhào tới dập cặp liên tiếp vào gáy "đại ca" khiến hắn gục xuống, đè hẳn lên người Từ Tấn, liền nhanh chân lủi mất.

Lục Vi Tầm dìu Từ Tấn ngồi dậy, cởi áo khoác choàng qua, mắt rơm rớm. Từ Tấn quát: Khóc cái đầu cậu ấy! Đấm nhau mà khóc còn ra thể thống gì?

|Hệ liệt| |JunZhe48| |Tầm Tấn| Dưới vòm cây có mưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ