5. Đại ca đi xe bus

97 15 4
                                    


Làm đại ca mà không biết đi xe đạp thì cũng... hơi nhục, nhưng Từ Tấn quen ở nhà cách trường chỉ vài bước chân, đi bộ tay đút túi coi như là ngầu vậy. Đến khi chuyển về nhà cha dượng thì bỗng nhiên có tài xế tự nguyện cao cấp là Lục Vi Tầm, độ kiêu ngạo không sứt mẻ bao nhiêu.

Đấy là trong điều kiện bình thường, còn lúc dỗi thì hơi mệt.

Hôm nay có buổi biểu diễn văn nghệ, Từ Tấn không thèm quan tâm lắm đến mấy tiết mục trên sân khấu, dù phần của lớp mình nhanh chóng bung bét như tương không ngoài dự đoán, chỉ liếc mắt ngang dọc tìm Lục Vi Tầm. Cậu ta ở kia, lấp ló ngược xuôi trong cánh gà, người gì mà tận tụy lắm thế, bí thư lớp chọn thì to lắm sao, cứ tỏ vẻ lăng xăng làm gì.

Nhưng thật là sốc mèo, A1 của Lục Vi Tầm không những học giỏi mà múa hát cũng bá cháy. Bên dưới vỗ tay rần rần, Lục Vi Tầm đứng trong màn ngó ra cười mãn nguyện, Từ Tấn bỗng dưng thấy nghẹn trong cổ. Thì ra lo lắng chăm chút đến thế nên không hề nhận thấy Từ Tấn mặc một cái áo mới, khác hẳn sơ mi đồng phục thường ngày hoặc áo phông xuề xoà những lúc túm nhau đi chơi. Đèo Từ Tấn đến cửa hội trường là vội vã dặn: Cậu chờ tớ đến khi xong nhé, rồi cứ thế vụt đi. Lục Vi Tầm. Được lắm!

Từ Tấn chẳng thèm xem tiếp nữa, cũng không cần nhắn nhủ cho ai, quay lưng ra cửa đi về. Hừm, này thì biến mất luôn này, Từ Tấn hả hê tưởng tượng vẻ mặt ngơ ngác của Lục Vi Tầm lúc phát hiện mình không còn trong hội trường, bước chân có phần nhanh hơn, cho cậu đuổi theo mướt mồ hôi luôn, Từ Tấn nghĩ.

Nhưng mà Từ Tấn mắt nhìn phía trước, lưng thẳng, còn tai thì căng hết cỡ hòng bắt tiếng bánh xe quen thuộc thật sớm, đợi mãi vẫn chưa có. Từ Tấn nhếch mép cười, hẳn là đang tìm loạn lên chứ gì, hai bên cánh gà nè, phòng thay đồ nè, lục tung dưới các hàng ghế, có khi còn chạy mấy vòng trong nhà vệ sinh. Đáng lắm! Cho chừa!

Bình thường ngồi sau lưng Lục Vi Tầm để người ta chở, Từ Tấn cảm giác thời gian trôi nhanh vô cùng, chỉ kể vài câu chuyện, ngửi mùi bánh rán rồi đến mùi hoa sữa, thêm một chốc là đến nhà. Vậy mà bây giờ sao đường dài thế! Có khi nào mình đi xa quá nên cậu ta không đuổi kịp không? Hay là dừng lại chờ một tí? Từ Tấn nghĩ ngợi băn khoăn, không nhịn được phải ngoái lại nhìn, môi bặm lại dẩu lên. Đường lác đác người đi xe đạp, có cả mấy đứa lớp khác cũng về rồi, còn nhìn lom lom, thật khó chịu làm sao. Từ Tấn quay ngoắt, bực dọc đá mấy cái. Vướng quá! Đường nhựa gì nhiều sỏi thế! Muốn giết người à!

Bước chân mỗi lúc mỗi nặng nề, Từ Tấn mơ hồ nghĩ có phải mình ra rìa rồi không, Lục Vi Tầm là người có tinh thần trách nhiệm cao lắm, lỡ sau khi diễn xong còn phải đi báo danh hay làm thủ tục gì gì không nhỉ, mấy chuyện này Từ Tấn không rành. Nhưng cậu ta đành lòng à? Vậy cũng thật quá đáng đi. Từ Tấn vày vò gấu áo, hy vọng một khoảnh khắc nào đó Lục Vi Tầm sẽ thắng xe cái "két" trước mặt, lúc ấy cậu sẽ nguýt một cái sắc lẹm rồi bước vòng qua bỏ lơ. Nhưng mà không thắng cái "két" lấy đâu ra để bỏ lơ chứ...

Từ Tấn về trước cửa nhà vẫn không đợi được Lục Vi Tầm đuổi tới, hơi ngần ngừ chưa chịu bấm chuông thì giúp việc đã nhanh nhảu mở cổng, đành phải vào.

|Hệ liệt| |JunZhe48| |Tầm Tấn| Dưới vòm cây có mưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ