[LorGy] 𝐂𝐮𝐫𝐬𝐞 𝐦𝐞 𝐰𝐢𝐭𝐡 𝐲𝐨𝐮𝐫 𝐋𝐨𝐯𝐞

729 51 1
                                    

Có một dạo nọ, người ta kháo nhau về một lời nguyền cổ xưa. Lời nguyền ấy không khiến người ta thảm bại, cũng chẳng làm ai đau đớn dài lâu, nó đến và đi như quy luật bất biến của cuộc sống, quy luật ấy tên là thời gian. Nó dằn vặt người ta bởi nỗi canh cánh những gì đã qua và khiến họ lo sợ trước những điều có thể xảy đến.

Hôm nay Iggy thức giấc và thấy bản thân đã thấp đi mất hai gang tay. Dường như tóc em cũng đã ngắn đi rất nhiều, chỉ vừa chạm đến gáy, Iggy nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của mình mà thở dài, em không còn đeo vừa mớ nhẫn lấp lánh ngày trước nữa.

Iggy ghét nhất việc phải tỉnh dậy vào mỗi buổi sáng, dù em đã cố dặn lòng đừng để ý đến chuyện mình nhỏ bé biết bao, thế giới ngoài kia lại to lớn biết mấy, Iggy cũng ghét việc trang phục yêu thích cứ ngày một rộng rãi hơn, hay sẽ có ngày em vấp ngã bởi chính đồ ngủ của mình.

Vì mỗi một ngày Iggy thức dậy, em sẽ trẻ lại một chút, tốc độ trẻ hoá ngày một nhanh, sớm muộn gì Iggy cũng sẽ chết. Cái chết đến với em dưới hình dạng một bào thai, thoi thóp dần khi không có dưỡng khí từ người mẹ, phân tách đến thể phân tử. Rồi lại tan biến vào hư vô.

Mà Iggy không thực sự quan tâm đến chuyện bản thân sẽ biến mất như thế nào, so với việc em đột ngột ra đi theo cái cách không thể bi hài hơn như vậy, thì Iggy sợ rằng em sẽ quên mất Lorion là ai, dạo này gã tránh mặt em, và Iggy gần như sẽ phát điên vì việc đó.

Chí ít là em sẽ cố duy trì việc người đầu tiên em gặp trong ngày là Lorion, để đến khi em không làm chủ được cơ thể này, thì tự em cũng biết mình đang đi về đâu, và chỉ cần gặp được một người là đủ.

Giống với cậu bé tóc vàng đang chật vật xỏ chân vào giày và tìm cách thắt nút sao để chúng không tuột ra khỏi bàn chân bé xíu kia, trong lâu đài u ám của Dạ Sào cũng có một kẻ không hứng thú với ngày mới cho lắm. Kẻ ấy từng là thủ lĩnh đứng đầu nơi này, nhưng gã đã bốc hơi khỏi tầm mắt của mọi người từ rất lâu, chẳng ai thực sự biết đã có chuyện gì xảy ra với gã, trừ những thân tín của tổ chức Dạ Sào. Ví như như tứ kỵ sĩ, hoặc như Iggy, ngoài ra cũng không còn ai mà Lorion thực sự có thể tin tưởng nữa.

Người già thường khó tính, hoặc lẩm cẩm, Lorion thì có cả hai điều đó.

Lời nguyền của Lorion sẽ khiến gã ngày một già đi, lão hoá với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Gã chưa từng cảm nhận cái chết cận kề đến vậy, không giống như lúc D'arcy đánh tan gã vào miền không gian khác, cái chết của thời gian đến từ từ và chậm rãi. Như thể thần chết đã ở đó, ở ngay sau lưng gã, chờ đợi con mồi của mình sơ suất, Lorion có không còn minh mẫn thì vẫn hiểu về luật lệ của thế giới này. Sinh - lão - bệnh - tử, gã không thể mưu cầu chuyện bản thân bất tử, mà Lorion cũng không thích việc chỉ có mình gã sống mãi.

Thực chất hắc ma thạch không phải sinh vật sống, về cơ bản thì Lorion đã không còn là con người, nên cũng không thể bị lão hoá, nhưng ai mà biết được sẽ có ngày gã ngồi đây, suy nghĩ về sự kết thúc của đời mình, gã sẽ trút hơi thở cuối cùng như biết bao con người bình thường khác, khi râu tóc trắng xoá, đôi mắt mờ mịt, và cơ thể hoàn toàn mất đi dấu hiệu của sự sống.

(Lorion x Iggy) {Tổng hợp Oneshot} Một thoáng tình thơNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ