Tiến lại gần bức tranh lớn treo trong phòng làm việc, đẩy nhẹ một cái, phía sau nó là cả một tấm bảng đính đầy ảnh của những người trong gia tộc và cả những người liên quan đến những chuyện mà trước giờ Kim vẫn âm thầm điều tra.Dù đã dọn ra ngoài sống riêng 10 năm nay, nhưng Kim vẫn là người âm thầm giúp anh trai mình là Kinn điều tra một số việc, phải nói rằng Kim là người có đầu óc nhạy bén nhất nhà và cũng lý trí nhất trong số 3 anh em. Gắn tấm ảnh của anh em nhà Porchay lên tấm bảng, kể từ bây giờ, cuộc điều tra về thân phận và mối liên quan giữa 2 anh em với gia tộc chính thức được Kim đưa vào tầm ngắm.
" Porsche Pachara Kittisawat, Porchay Pachara Kittisawat."
Muốn điều tra thì phải bắt đầu từ gốc rễ, Kim quyết định trở về nhà một chuyến để thăm dò xem có manh mối nào không.
" Ba ơi, ba, ba có ở đây không?" Kim bưng món quẩy nóng trên tay, món ăn mà ba anh thích nhất vào thư phòng, nhưng dường như không có người ở đây.
" Thật đúng lúc" Kim quyết định dò xét thư phòng một lượt, sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng mở được hộc tủ bí mật của ông Korn, trong đó để 1 cuốn sổ tay với một số món đồ khác. Lật dở một hồi, Kim phát hiện có dấu 2 bàn tay màu đỏ trong cuốn sổ, không rõ là của ai nhưng có lẽ có liên quan đến nhà Kittisawat. Đột nhiên nghe thấy tiếng động, Kim bỏ lại mọi thứ về chỗ cũ như chưa có chuyện gì xảy ra, tay bưng lên khay đồ ăn đứng chờ ba tiến vào .
" Ôi con trai, sao hôm nay lại trở về nhà vậy? Lại còn mua bánh quẩy, cất công như vậy có phải có chuyện gì muốn nói hay không?" Ông Korn vẫn là người hiểu rõ mấy đứa con mình nhất
" Chỉ là tiện đường về thăm ba không được sao? " Kim đặt khay bánh xuống. " Con nghe nói Kinn có vệ sĩ mới, không tuyển theo những quy định trước kia, tại sao vậy ạ?"
" Con có hứng thú với người này sao" ông Korn cười nói, " Chỉ là một vệ sĩ, ta thấy có tiềm năng, vậy thôi"
Kim thấy rằng mình không thể tìm thêm được bất cứ thông tin gì ở nơi này, nên nói rằng mình còn có việc rồi mau chóng rời khỏi. Xuống dưới vườn cây thì thấy Tankul- anh cả của Kim đang đứng cho cá ăn, định bụng rằng cứ lơ người này mà đi là được rồi, ai ngờ lại bị Tankul kéo lại:
" Tại sao lại về nhà vậy, có phải là muốn điều tra cái gì nữa không hả đồ tọc mạch số 1? "
" Cảm ơn vì lời khen nhé" Kim cười đáp lại, với người anh trai dở dở hâm hâm này, anh cũng không cần quá so đo làm gì
" Úi, có thần kinh mới nghĩ mình được khen, thế mày không ở lại qua đêm luôn, tối rồi"
" Mày có bao giờ thấy tao qua đêm ở nhà không? "
" Cũng phải. Lúc nào cũng tỏ ra thần bí khó hiểu. Thôi không nói chuyện với mày nữa, tao đi ngủ. Bai bai mấy bé cưng của ba nha yêu các con chụp chụp". Tankul chúc ngủ ngon lũ cá rồi cũng phất áo quay đi.
" Đúng là tên hâm" , người anh cả này của Kim, sau một vụ bắt cóc hồi nhỏ thì thành ra như vậy, lúc nào cũng nhắng nhít chẳng giống với người bình thường tẹo nào.Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, Kim rút điện thoại ra ấn số gọi: " không biết em có còn cần người dạy đàn cho nữa không Porchay?Bây giờ anh rảnh rồi, có thể giúp em". Chẳng cần phải nói cũng biết người ở đầu dây bên kia vui đến nhường nào, gấp gáp đồng ý như thể sợ chậm một chút nữa thôi là P'Wix của thằng bé sẽ đổi ý ngay vậy.