Nghe được giọng của Ôn Hoa Luân, Diêu Hi chỉ hơi nhíu mày, sau đó hừ lạnh: "Ôn Hoa Luân, anh cư nhiên còn dám đến bệnh viện?"
Nhìn thấy Diêu Hi như vậy, Ôn Hoa Luân càng thêm ngông cuồng: "Ôi ôi chao, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn, cậu bị thương nghiêm trọng như thế, tôi sao có thể không đến thăm? Cậu nhìn xem bó hoa này tôi mua cho cậu, có thích không?"
Khi Ôn Hoa Luân đưa bó hoa tới trước mặt Diêu Hi, Khâu Diệc Phong không khỏi cau mày: "Có ai đi thăm bệnh lại tặng hoa cúc trắng? Ôn Hoa Luân, anh một vừa hai phải thôi!"
Ôn Hoa Luân lúc này mới giống như nhớ ra cái gì đó, gật đầu nói: "Tôi suýt quên mất, mắt Diêu tổng bây giờ nhìn không được nữa. Cho dù tôi có cầm tới hoa trắng hoa hồng, cậu ta cũng có thưởng thức được đâu. Nhưng mà, cậu cũng không thể nói như vậy, hoa cúc trắng ngụ ý tốt, tôi tặng hoa này, là hi vọng Diêu tổng vĩnh viễn vui vẻ."
Tất nhiên, hoa cúc trắng còn có nghĩa là ly biệt.
Trước khi đi mua hoa, Ôn Hoa Luân còn đặc biệt hỏi về ý nghĩa của nó. Lại thêm màu trắng, hai ẩn ý này, quá thích hợp để ghê tởm chết Diêu Hi!
"Này này cậu không biết, bó hoa này sáng sớm tôi đã mua ở tiệm hoa đấy, còn rất tươi. Cậu yên tâm, để cậu sớm ngày hồi phục, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tôi sẽ đưa tới cho cậu một bó, cậu nói xem tôi có tri kỉ hay không?"
Diêu Hi hai mắt trống rỗng như không nhìn thấy, giống như không tức giận, nhàn nhạt mở miệng: "Ồ, Vậy sao? Thật là phí tiền."
Ôn Hoa Luân thực ra không thích bộ dạng cá chết này của Diêu Hi chút nào, phảng phất cậu ta có gặp bất kể khó khăn gì, đều có thể không màng hơn thua.
Nhưng Ôn Hoa Luân nghĩ lại, ông ta cảm thấy Diêu Hi đang cố gắng gượng, đã ở trong tình cảnh này rồi, ngoại trừ bắt đầu lại, Diêu Hi còn có thể làm gì?
Nghĩ đến đây, Ôn Hoa Luân tươi cười càng thêm càn rỡ: "Ái chà, không tốn kém không tốn kém, so với số cổ phần mà Diêu tổng bị mất, chút tiền mua hoa này không tính là gì. Cậu yên tâm, cho dù sau khi cậu mất được năm mươi năm, tôi ngày ngày đặt vòng hoa đưa tới cho cậu, cũng không đau lòng chút tiền ấy. Bạn bè cả, cậu nói đi?"
Khoé miệng Diêu Hi khẽ nhúc nhích, giống như đang cười, lại giống như đang cười lạnh.
Tóm lại, anh không có cảm xúc quá lớn.
Ôn Hoa Luân đột nhiên cảm thấy không thú vị nên liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Khâu Diệc Phong, ông ta hừ lạnh, vỗ mạnh vào vai Khâu Diệc Phong đến mức suýt làm xương sườn anh gãy lần hai!
"Khâu...cái gì...Nhất Phong? Là cái tên này phải không? Cậu là tiểu minh tinh kia? Tôi nói cậu này, đã đến lúc đổi chỗ dựa rồi." Ôn Hoa Luân móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp nhét vào túi áo của Khâu Diệc Phong: "Không có việc gì, muốn tôi nâng đỡ cậu thì gọi cho tôi."
Dứt lời, Ôn Hoa Luân liền xoay người vội vàng rời đi.
Khâu Diệc Phong cúi đầu nhìn thoáng qua danh thiếp trong túi áo, lấy ra xé nhỏ, niết ở trong tay, phẫn hận nói: "Người này quả thực trơ tráo đến cực điểm."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit]-Xuyên thành vợ trước của vai ác khiếm thị
Romance⭐ Tên gốc: Xuyên thành mắt mù vai ác hắn vợ trước ⭐ Tác giả: Nhất Diện Phong Tình ⭐ Cre convert: wikidich ⭐ Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Xuyên thư ⭐ Editor: Go-onMint ⭐️ Bìa: Mộng Nghệ Hy (cảm ơn bạn nhìuu) ...