"Anh, anh có thích ăn hải sản không? - Anh không ăn được ạ? Thế em sẽ không bỏ vào đâu.""Anh, ban nãy em đi ngang một quán cafe mèo có nhiều mèo lắm, đứa nào đứa nấy múp rụp hà, nãy em ngó qua cửa sổ còn thấy hai đứa kia đánh nhau chí choé để tranh con cá nhồi bông giữa sàn nữa, mà con cá đó nó lắc lắc ngó thấy ghê lắm không hiểu sao hai nhóc đó mê dữ. Để hôm nào em dẫn anh ghé sang xem thử, nha anh?"
"Anh, em nghe đồn tối nay có sao băng, anh đi ngắm sao với em không?"
"Wonwoo ơi, em đang ở dưới nhà anh này, anh ra mở cửa chút xíu thôi em đưa anh gói thuốc rồi em đi liền, bệnh thế này sao mà không uống thuốc được?"
"Em đang dỡ một trận game, em rep anh chậm một xíu anh thông cảm cho em nha!"
"Anh, em vừa xem dự báo thời tiết bảo ngày mai có mưa đấy anh nhớ mang theo ô nhé! Chứ không thôi để mắc mưa anh lại ốm cho xem."
"Wonwoo này, anh có thích sao không? Em thì thích lắm lắm! - Sao thế? Sao mà thích dữ vậy? - Vì đẹp, như anh."
"Wonwoo này, hẹn mai gặp lại."
"Wonwoo này, hãy ngủ mà không mộng mị gì cả, nhé?"
Trong thước phim mang tên của mỗi chúng ta luôn có những đoạn phim sặc sỡ ánh màu, những đoạn nhạc bỗng vang những thanh âm đến từ ngực trái mình. Wonwoo cũng đơn giản vậy thôi, chỉ là thước phim của anh đơn sắc hơn bao người. Thước phim mang tên Wonwoo như những hồi thập niên 80, độc một sắc đen trắng và đâu đó giữa lưng chừng cuộn phim loé lên những vệt cam nhạt, chúng cứ đậm dần, đậm dần theo từng khung ảnh, đến nỗi hoá nhung tàn tựa khi nào chẳng hay.
Wonwoo thích những thứ mà hồi anh biết đến chúng chỉ là những điều đơn sơ thuần túy nhất, những điều anh có thể sõi như ánh trăng và mang đến cảm giác an toàn.
"Anh không ăn được hải sản, bụng anh không được khoẻ lắm."
"Cafe mèo à? Đi, đi chứ!"
"Nhưng mà lạnh lắm! - Không sao đâu em sẽ chuẩn bị đầy đủ, đem cả mì cho anh ấm bụng luôn! - Thế anh đem kimchi theo, ăn kèm mì mới ngon."
"Sao mà tới? Anh không sao mà, không uống thuốc đâu, uống vào lại phải ăn... - Em mua cả cháo cho anh nữa này, mà cháo không chắc bụng lắm nên em mua cho anh thêm một phần cơm trộn, nhớ là phải ăn hết đấy nhé! Chụp sang làm bằng chứng cho em, anh lười gì cũng được nhưng không có được lười ăn. - .... "
"Mingyu à, ngủ ngon." Và đừng mơ thấy anh, như thế thì giấc mộng của em mới tươi sáng được.
Chẳng rõ từ bao giờ, có khi là từ hồi Wonwoo bắt đầu ghi nhớ được, không rõ nữa, anh đã giữ cho mình thói quen khuất khỏi tầm mắt của bao người. Chỉ là, anh ngại để ai đó mang âm thanh vào thế giới của riêng mình và cũng ngại mang phiền nhiễu đến thế giới của ai khác. Thực lòng anh thấy rất ổn với việc ở một mình, cũng không cần gì nhiều, chỉ cần một nhóc mèo và một chồng sách bên cạnh là đủ để anh có thể ở mãi một nơi mà chẳng thấy hề nà gì. Sau này, Wonwoo hay đổ cho những ngọn gió, những quầy hải sản và những viên thuốc rằng chính chúng đã quấy nhiễu cái kén anh bọc cho mình suốt bao năm, cứ tách dần từng sợi từng sợi tơ một, cho đến khi chẳng còn gì bao lấy anh, để anh sà vào những mộng tưởng viễn vông rằng thực ra anh cũng rất quan trọng với một ai khác, một người như Mingyu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Oneshot | Meanie • Lung lạc |
Fanfiction전원우 • 김민규 Author: Nghiên. Words: 1426. Summary: "... Sau này, Wonwoo hay đổ cho những ngọn gió, những quầy hải sản và những viên thuốc rằng chính chúng đã quấy nhiễu cái kén anh bọc cho mình suốt bao năm, cứ tách dần từng sợi từng sợi tơ một, cho đế...