Chương 34: Tình Địch

387 20 0
                                    

Khuya lắm rồi mà Taehyung vẫn chưa ngủ được. 

Người hắn muốn chiếm hữu đang nằm ngay bên cạnh, bảo không có ý gì là nói dối, không thể nào. Jungkook đã say giấc nồng, dù hắn làm gì, Jungkook cũng sẽ không nhận ra.

Ý đồ đen tối dần manh nha bén rễ trong lòng, Taehyung vươn tay dưới chăn đặt hờ trên người Jungkook, hắn không chạm vào nơi nào khác, chỉ đặt nhẹ trên tay Jungkook thôi.

Jungkook đã không còn lạnh như trước, nhưng nhiệt độ bàn tay cậu vẫn thấp hơn hắn nhiều, chưa kịp ấm lại. Taehyung ủ ấm bàn tay Jungkook, sau đó buông ra, cố ép mình nhắm mắt.

Thường ngày họ sáu giờ dậy, khoảng năm rưỡi, có ai đó vùi vào ngực khiến Taehyung choàng tỉnh. Jungkook đã giữ tư thế dựa sát tường cả đêm, bấy giờ không chịu được nữa, bất giác nhích sang nguồn nhiệt bên cạnh mình.

Có lẽ vì thân nhiệt của hắn quá thoải mái, Jungkook cúi đầu dụi nhẹ, tìm kiếm vị trí thích hợp, sau đó vươn tay ôm lấy chiếc gối biết tỏa hơi ấm này. Taehyung biết, dựa theo đồng hồ sinh học của Jungkook, sáu giờ thức dậy thì cậu sẽ không mở mắt vào năm giờ năm chín phút.

Thế nên Jungkook đã thực hiện hành động này trong vô thức.

Taehyung không dám thở mạnh, hắn căng chặt người, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang gần ngay trước mắt. Lông mi Jungkook rất dài, từng sợi đều như đang gãi nhẹ lên tim hắn, ngưa ngứa. Taehyung liếm môi, cuối cùng vẫn không nén được vươn tay ôm lại cậu.

Taehyung mong sao thời gian dừng lại ngay tại khoảnh khắc này, để hắn và Jungkook có thể ôm nhau chìm vào mộng đẹp. Nhưng trên người Jungkook vẫn thiếu cái gì đó, lẽ ra người cậu phải có dấu hôn của hắn, từ phần gáy trắng nõn xuống dần, tràn vào nơi bị áo che đi, tất cả đều phải là những dấu vết xấu hổ thuộc về hắn.

Trên người Jungkook cũng sẽ vương mùi pheromone của hắn, pheromone đó bám cả ngày không mất, dù Omega hay Alpha chỉ cần ngửi thấy mùi trên người Jungkook, đều sẽ biết quan hệ giữa họ.

Buổi sáng vốn là lúc dễ xúc động, Taehyung ảo tưởng như thế, tất nhiên chẳng tài nào kiểm soát được phản ứng xấu hổ của mình. Taehyung cố ép mình nằm im, chỉ lẳng lặng nhìn mặt Jungkook.

Không biết đã nhìn bao lâu, có lẽ ánh mắt của con người cũng mang năng lượng, thế nên dù chưa đến giờ thức giấc, Jungkook vẫn nhíu mày, hàng mi rung rung, có vẻ sắp tỉnh lại. Taehyung tức tốc rụt cánh tay đang ôm Jungkook về, nhắm mắt giả vờ như chưa có gì xảy ra.

Jungkook ngủ rất ngon, thức dậy cảm thấy mình như đang nằm trên thiên đường vậy, chỉ muốn nằm mãi thôi, không rời giường sớm nữa.

Thoải mái quá, chăn nệm mịn màng mềm mại, nhất là nguồn nhiệt ấm áp giống y như nhiệt độ cơ thể người...

Nguồn nhiệt?

Không đúng, sao chỗ này lại có nguồn nhiệt, bởi vì cậu ngủ một lúc chẳng biết thế nào đã nhích vào giữa, tựa hẳn lên người Taehyung!
Jungkook tỉnh táo hẳn, bấy giờ cánh tay cậu đang đặt trên eo Taehyung, ôm chặt Taehyung như gối ôm của mình.

Do cách nhau quá gần, cậu còn cảm nhận rõ từng nhịp thở trên lồng ngực Taehyung, và phản ứng sinh lý tự nhiên nào đó.

Lúng túng, là cảm giác mở đầu một ngày mới.

Jungkook giật nảy mình, trước đến giờ cậu chưa từng cho rằng sau khi ngủ say cậu lại 'quậy phá' như thế, quấy rầy cả người bạn cùng giường. Nhìn hàng mày đang nhíu của Taehyung kìa, nửa đêm chưa đá cậu xuống giường đã làm trái với bản tính trời sinh của Alpha rồi, có thể thấy Taehyung thật lòng xem cậu là bạn.

Còn về phản ứng sinh lý mà ngoài Omega nữ ra thì sáng sớm ai cũng có, Jungkook ngỏ ý cậu hiểu điều này, đây không phải lỗi của Taehyung.

Jungkook cố gắng xê dịch người một cách nhẹ nhàng nhất có thể, sau khi rời khỏi nguồn nhiệt thì thở phào, rồi nhắm mắt lại giả vờ mình còn đang ngủ, còn giữ nguyên một tư thế. Đây là lần đầu tiên Jungkook gặp tình huống lúng túng như thế, chờ báo thức vang, cậu bèn tắt đi, giả vờ muốn ngủ thêm hai phút để Taehyung dậy trước, sau đó cậu mới xuống giường, tránh gượng gạo.

Nhưng dường như Jungkook đã tính nhầm, Taehyung nghe thấy tiếng chuông báo thức cũng không dậy ngay, hắn ung dung xoay người trên giường, kéo chăn lên che đầu, vờ như đêm qua ngủ không ngon, định ngủ tiếp.

Thế nên người ngồi dậy sớm nhất lại là Jung Hoseok.

Thường thì Jung Hoseok dậy muộn nhất phòng, lúc cậu ta dậy, Jungkook và Taehyung đã đang đánh răng rửa mặt rồi, nhưng hôm nay mọi chuyện lại khác. Phòng ký túc xá yên ắng như đang nửa đêm vậy, Jungkook và Taehyung cũng chẳng có tiếng động gì.

Jung Hoseok há mồm hô: "Dậy nào, sao hôm nay tôi lại là người dậy sớm nhất vậy? Không đúng chút nào, dậy dậy! Jungkookie dậy đi, cậu đâu thường bùng học như anh Kim, cậu không thể đến muộn được!"
Jung Hoseok vừa gọi vừa quay sang nhìn giường của Jungkook.

Lúc này mới ngạc nhiên phát hiện giường Jungkook chỉ có chăn chứ chẳng thấy bóng dáng người đâu. Jung Hoseok kinh ngạc, nên biết rằng mỗi khi rời giường, Jungkook đều sẽ gấp chăn gọn gàng, bây giờ chăn chưa gấp mà người lại biến mất?

Lạ thật, lạ lắm, chắc chắn có uẩn khúc gì rồi!

Trong đầu Jung Hoseok xuất hiện vô số khả năng tệ hại, cuối cùng chắc chắn một điều.

Jung Hoseok kinh hoàng thốt lên: "Anh Kim, mau dậy đi, Jungkookie bị người ta bắt cóc trong lúc chúng ta ngủ rồi! Chắc chắn kẻ độc ác đó đã uy hiếp Jungkookie, nên Jungkookie mới không dám cầu cứu chúng ta, rời khỏi ký túc xá trong thầm lặng! Sao cậu còn ngủ nữa, mau dậy đi!"

Jung Hoseok dời mắt sang giường Taehyung, cảm thấy hôm nay Taehyung là lạ.

Hình dáng cái ót lộ ra khỏi chăn nhìn sao cũng chẳng giống Taehyung chút nào.
Chẳng lẽ Kim Taehyung thức đêm đi làm tóc?

Jung Hoseok đang ngờ vực, chợt thấy một cái đầu khác chui ra khỏi chăn.

Là đầu của Taehyung.

Mặt Taehyung bí xị, trông như chưa tỉnh ngủ.

Jung Hoseok: "...?"

Cậu ta bị ảo giác à, vậy người còn lại trên giường anh Kim là ai?

Jung Hoseok dụi mắt, nhìn thêm lần nữa, bấy giờ người kia cũng ngồi dậy.

Là Jeon Jungkook.

Jung Hoseok chứng kiến cả quá trình trong cơn hoảng hốt, sau đó chậm rãi nằm xuống đắp chăn lại, vui vẻ rằng: "Còn đang nằm mơ nhỉ, xem ra chưa tới giờ đi học."

Taehyung ném một quyển sách lên chăn Jung Hoseok: "Còn nằm mơ, đến muộn giáo viên điểm danh, tôi sẽ không giúp cậu đâu."

Đến khi ba người họ đã dậy cả rồi, Taehyung đứng bên trong đánh răng, Jungkook và Jung Hoseok ở ngoài tìm đồng phục.

Jungkook vừa mặc áo vừa giải thích đại khái với Jung Hoseok vẫn đang hoang mang, cuối cùng bảo: "Taehyung thấy tôi lạnh quá nên cho tôi ngủ tạm một đêm."

[Vkook Ver] Angel BabyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ