6 - 10

130 5 0
                                    

Chương 06:

"A Nhiên, ngươi nói lời này, không bằng một đao giết ta."

Trần Kiết Nhiên bị Cố Quỳnh giống như dùng hết sinh mệnh ôm ấp lấy.

Các nàng cái cổ gắn bó, cho nên Cố Quỳnh thân thể mỗi một tấc nhỏ bé động tĩnh Trần Kiết Nhiên đều có thể cảm thụ được cẩn thận tỉ mỉ, quả thực liền giống trên thân thể mình động tác.

Cố Quỳnh đang sợ mà run rẩy.

Không phải là cơn run do căng thẳng thông thường, là loại kia rõ ràng đã không cách nào khống chế thân thể của mình, lại như cũ nghĩ cưỡng ép kiềm chế xuống dưới, giả bộ như điềm nhiên như không có việc gì phát run.

Cái cổ da thịt dán bên nhau điểm này nhiệt độ bên trên, Cố Quỳnh từ thực chất bên trong tràn lan ra sợ hãi, trải qua khiêu động mạch máu truyền cho Trần Kiết Nhiên, không thể nghi ngờ.

Cố Quỳnh cũng không còn cách nào chịu đựng mất đi Trần Kiết Nhiên, lần thứ ba.

Trần Kiết Nhiên như búp bê bị Cố Quỳnh siết chặt ghìm, không thể động, lại có thể bản thân cảm nhận được sinh mạng cùng sợ hãi của nàng dán da của mình nhảy lên, một khắc này chỉ có thể chỉ có thể chớp mắt, nghiêng đầu như Cố Quỳnh, dụi vào cổ nàng như một chú cún con, giống như trấn an nàng, lại giống cầu nàng trấn an chính mình.

Sâu trong nội tâm thịt mềm phảng phất bị Cố Quỳnh dùng sức cắn một cái, không đau, lại phát chua, lại chua lại chát, vừa khổ lại tê dại, Trần Kiết Nhiên ngay cả cuộn mình cũng không thể, chỉ có thể để cho cái vị chua chua, tê dại này xộc thẳng lên thần kinh như luồng điện, xộc thẳng vào mũi, xộc thẳng vào hốc mắt, đến cả tứ chi cũng như tê liệt.

Trần Kiết Nhiên cam chịu nghĩ, mình thật là một người mềm yếu vô năng lại ích kỷ cực độ, nói ra loại này trái lương tâm lời nói, ngoại trừ dò hỏi cùng tổn thương Cố Quỳnh bên ngoài thì không dùng được.

Cái này là nàng từ trong bụng mẹ mang ra thói quen khó sửa đổi, không phải không biết mình tại Cố Quỳnh trong lòng phân lượng, nếu thực sự dễ dàng tách ra như nàng nói, lúc trước Cố Quỳnh liền sẽ không trèo non lội suối tìm đến, cam nguyện theo nàng nấp vào cằn cỗi vùng núi huyện thành, giữ gìn vất vả mà nghèo khó giáo viên tiểu học chức vị ngày qua ngày, vui ở trong đó.

Làm lão sư chỉ là Trần Kiết Nhiên lý tưởng, không phải Cố Quỳnh.

Mà một thị trấn nhỏ với dân số chỉ vài chục nghìn không thể mang lại cho Cố Quỳnh xa hoa truỵ lạc cùng tự tại phồn hoa như cá gặp nước như ngày xưa.

Cố Quỳnh nguyện ý lưu lại lý do duy nhất liền là Trần Kiết Nhiên, chỉ có Trần Kiết Nhiên.

Trần Kiết Nhiên đã sớm nghĩ đến thấu triệt rõ ràng, chỉ là tự phủ định mình là nàng nhiều năm qua dưỡng thành bản năng, dạng này bản năng bên ngoài người xem ra gọi khéo hiểu lòng người, đối với người thân cận nhất cũng chỉ có tổn thương.

Trần Kiết Nhiên nắm kéo bộ mặt biểu lộ, khó coi thở dài, nháy rơi lông mi bên trên hơi nước, khàn giọng đối Cố Quỳnh nói xin lỗi.

[BHTT][QT] Cuộc sống hàng ngày của Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh khi nuôi con nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ