1

5.5K 242 213
                                    

Ý ra là 1/12 tui mới đăng ó, mà đổi ý ra sớm cho mấy bà nề.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
_______________________

"Nè Yeonjun à, bê nước và bánh ra cho khách này."

"Vâng anh Jimin, em tới liền đây!" một cậu trai với dáng người cao ráo mảnh khảnh nhanh chân chạy vào quầy mà bê thức ăn ra cho khách.

Em là Choi Yeonjun, năm nay em 20 tuổi, ở tuổi này đi làm thêm là chuyện bình thường. Nhưng với em thì khác, gia đình em rất giàu có, nhưng biến cố vào năm 16 tuổi mà bây giờ em phải như thế này. Năm đó ba mẹ em đã gặp tai nạn mà mất, ý ra người thừa hưởng tài sản của ba mẹ là em.

Nhưng khi đám tang của ba mẹ em kết thúc, do chưa có di chúc nên tất cả tài sản đáng ra là của em đều đã bị những kẻ hai mặt trong gia đình của em đã lấy hết. Điều tồi tệ và tàn ác hơn là họ đã xóa tên em khỏi hộ khẩu của gia đình sau đó đuổi em ra khỏi nhà khi em chỉ vừa vào cấp ba.

Em vẫn còn nhớ năm đó cái bộ mặt khinh người của bọn họ và một cậu bé 16 tuổi như em. Vừa vào cấp ba đã phải lặn lội tìm từng đồng tiền để sống qua ngày. Nhưng nhờ đó em cũng gặp được thêm những người bạn rất tốt, em cũng vẫn tiếp tục học cho tới bây giờ do thành tích luôn xuất sắc và nhận rất nhiều học bổng. Nhưng bây giờ em chả còn quan tâm đến điều tồi tệ đó nữa, em chỉ cố gắng học và kiếm tiền để sống tiếp cuộc sống của mình mà thôi.

Sau một buổi chiều làm việc mệt mỏi thì em quay trở về căn nhà mà em thuê, tuy nó không lớn nhưng rất hiện đại và đầy đủ tiện nghi, không gian cũng rất phù hợp với sở thích của em. Vừa nằm xuống em đã do mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ, khoảng một tiếng sau tiếng gọi dưới nhà khiến em tỉnh giấc, liền đập tay vào hai má cho tỉnh táo rồi chạy vọt xuống dưới nhà.

"À con chào dì, dì kêu con có chuyện gì không ạ?" em mở cửa ra, người đứng trước mặt em là một người phụ nữ khoảng 45 tuổi, người này là chủ của nơi em đang thuê.

"Tuy hơi tế nhị nhưng tiền thuê nhà, con có thể trả nhanh cho dì không..." bà nói ra thì có hơi ngại, bà đã cho em đã tiền trễ hơn một tháng rồi.

"Dạ nhất định cháu sẽ trả trong tuần này cho dì, làm ơn nha dì trong tuần này nhất định cháu sẽ trả." em nhìn người phụ nữ trước mặt, em biết em đã thiếu tiền của bà khá lâu rồi, nhưng thật sự hiện tại em chưa có đủ tiền để trả.

"Được rồi, dì biết cháu khó khăn mà, vậy giờ dì về đây, tạm biệt cháu!" bà quay lưng đi, bà biết em khó khăn, nhưng mà bà cũng phải làm vậy vì đó là số tiền có thể làm rất nhiều thứ, hiện tại bà đang cần tiền chu cấp cho con trai bà, nên đành vậy thôi.

"Dạ cháu tạm biệt dì, cháu sẽ trả sớm ạ!" em cuối đầu chào, sau đó quay lưng vào trong đóng sầm cửa. Nằm trên giường thở dài, em biết phải làm sao bây giờ đây, tiền học phí em còn chưa trả, mà hiện tại cũng chưa đến lúc em nhận lương nữa cơ mà.

Đang nằm thở dài chán chường không biết nên làn sao thì em chợt thấy chiếc điện thoại bên cạnh, lấy nó giải tỏa một chút vậy. Đang lướt Instagram thì mắt em bổng nhiên sáng rực, thứ em tìm thấy là một bài đăng với nội dung tuyển Sugar Baby, chắc chắn em có thể dùng cách này để có tiền trả học phí và thuê nhà.

[SOOJUN HOÀN]Sugar DaddyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ