Chương 46 : Đang yên lại chọc vào tên ác ma nhà họ nguyễn đó làm gì

251 16 0
                                    

Sáng hôm sau Phi Nhung tỉnh dậy thấy đầu đau nhức, nhăn mặt đưa tay day day ấn đường, cô đưa mắt nhìn quanh, đây chẳng phải là phòng ngủ của cô sao? Cô đang ăn lẩu cùng Thiên Hàn mà, tại sao lại ở trên giường?

Lại nhớ tới hôm qua, sau khi Thiên Hàn dùng khăn lau miệng cho cô, cô còn nhìn thấy thứ gì đó tròn tròn, chưa kịp nhìn kĩ trước mắt chợt biến thành một màu tối đen.

Đang định xuống giường thì mắt cô chạm phải người đàn ông bên cạnh.

Mái tóc đen lòa xòa trước trán, đôi mắt phượng nhắm lại, lông mi dài thẳng tắp, sống mũi cao, mày kiếm anh tuấn, bờ môi mỏng khẽ mím. Bộ dáng ôn nhu như ngọc.

Phi Nhung trèo lại vào trong chăn, xấu xa đưa tay chọc chọc má anh, thầm thắc mắc anh là đàn ông con trai tại sao lại đẹp như vậy.

Cùng lúc ấy, anh đưa tay bắt lấy ngón tay cô, cho lên miệng cắn cắn.

Cô giật mình định rụt tay lại nhưng anh không chịu, cánh tay như kìm sắt giữ lấy cô, hàm răng trắng đều tăm tắp để lại dấu vết trên tay cô, đôi mắt phượng kia từ từ mở ra, nhìn thẳng cô.

Ánh mắt dịu dàng mang đầy vẻ cưng chiều, cô không kháng cự nữa, ngược lại khẽ nở nụ cười với anh, cô nhớ tới mấy ngày đầu tiên anh và cô ngủ chung, anh cũng kéo tay cô cắn như vậy.

Đang nghĩ gì? anh hỏi

"Nghĩ tới anh." cô thành thật đáp, đáp xong mới sực tỉnh, hận không thể đánh cho mình mấy cái vào miệng.

Anh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô mà buồn cười, kéo người cô lại, vuốt ve tóc.

Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ đỉnh đầu, cảm nhận được cái siết chặt nơi eo. Cô dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập, nghe tiếng hít thở đều đều của anh. Theo nhịp tay anh, mí mắt cô khẽ cụp xuống rồi ngủ mất.

Tiếng hít thở đều đều truyền ra từ trong lòng anh, anh cúi xuống nhìn, dịu dàng vén mấy lọn tóc mềm mại trên trán cô.

Ngủ ngon.

Anh mỉm cười, để lại một câu nói rồi nhẹ nhàng vén chăn đứng dậy.

----

Mạnh Quỳnh thong thả ngồi uống trà, nhớ tới người đàn ông tên Thiên Hàn kia mà không khỏi đau đầu.

Cái tên này rất quen nhưng anh lại không nhớ ra được.

Anh đặt tách trà xuống, rút điện thoại ra, ngón tay khớp xương nhẹ nhàng lướt trên màn hình, bấm ra một dãy số.

Alo? Từ Hạo Thiên nhấc máy

Chú có biết ai tên Thiên Hàn không? anh hỏi.

Thiên Hàn? Hạo Thiên khẽ nhíu mày, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu rồi kêu lên:

A! Là bác sĩ tâm lý trị liệu cho ông nội tớ.

Mạnh Quỳnh khẽ nhíu mày: Hắn ta có biết thuật thôi miên không?

Theo tư liệu tớ tra thì hắn là một nhà thôi miên quốc tế, nhưng rất ít người biết.

Mạnh Quỳnh trầm ngâm một lúc rồi nói:

Lôi hắn tới đây.

Hả? Tớ còn đang phải xử lí văn kiện nữa.

[MQPN] Là Vì Em ĐóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ