Em là ngoại lệ với tôi

1.2K 41 2
                                    


Có điều gì đó không ổn, đây là điều nghĩ đến khi Yoohan mở mắt. Anh rón rén nhìn xung quanh để lấy lại tư thế và nhận ra mình đang ở trong phòng khách của Jay, cụ thể là đang nằm trên ghế sofa với một tấm chăn trên người. Khung cảnh cuối cùng anh còn đủ tỉnh táo để ý thức là khi anh đang nằm ngửa trên bàn phòng khách với hai chân giơ lên ​​cao, được cày xới kỹ lưỡng. Anh ấy có ngất xỉu không? Khả năng đó là ... có, rất cao. Anh ấy thực sự đã làm việc đến tận xương tủy của mình. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến anh nghiến răng. Người đàn ông điên đó không ngừng, nghiêm túc ... cơ thể của anh ta sẽ đứt gãy nếu họ tiếp tục làm điều này. Thủ phạm ở đâu? Mũi của anh phát hiện ra khói thuốc lá và anh tìm kiếm nguồn gốc. Anh phát hiện Jay ở ban công, quay lưng lại với anh. Chà, anh ta sẽ không nhìn thấy điều này, cơ thể đau ở những nơi mà thậm chí không nghĩ rằng mình có thể đau còn tên tâm thần kia chỉ đang tận hưởng thật vui vẻ và thư giãn. Yoohan đứng dậy, cẩn thận kéo căng các cơ đang đau nhức của mình. Anh trùm chăn và đi ra ban công. Jay được cảnh báo về chuyển động của anh khi anh mở ra, cánh cửa kính hơi hé mở.  Anh ta có một ánh mắt thích thú khi nhìn Yoohan đang lê bước về phía mình. Anh hẳn trông rất khôi hài với chiếc chăn trùm trên người, chỉ để lộ khuôn mặt. Yoohan phớt lờ cái nhìn và khuất bóng bên cạnh khung hình cao.

"Cho tôi một điếu." Yoohan hỏi và mím môi chịu đau. Anh đưa cả hai tay vào trong chăn, ôm chặt lấy nó. Mặc dù vậy, thay vì đưa cho anh ta một điếu thuốc, Jay lại cười khúc khích và di chuyển ra phía sau anh, bao bọc anh trong một cái ôm của con chặt chẽ.

"Này, anh ... hức! Đừng siết chặt tôi quá!"

"Lee Yoohan, em không nghĩ nên cho cổ họng của mình nghỉ ngơi sao?"

"Gì?" Yoohan quay đầu lại nhìn Jay.

"Giọng nói của em khàn khàn, không nghe được chính mình?"

Yoohan dừng lại. Nghĩ đến đây, cổ họng anh cảm thấy hơi ngứa.

"Đó chắc hẳn là tiếng rên rỉ, chưa kể đến những đòi hỏi lặp đi lặp lại của em. Em đã hét lên rất nhiều ở đó. Tôi nhớ rõ khi em cầu xin tôi "  hơn nữa! "," nhanh lên! "," sâu hơn nữa! ". Có một câu dùng rất nhiều "Ở đó, ở đó!" và "Mẹ kiếp, sướng quá!", chưa kể em không quen với việc hít sâu."

Những ký ức hiện về trong đầu Yoohan, với mỗi khung cảnh đều vang lên cùng những dòng chữ đó. Má anh đỏ bừng vì xấu hổ và anh mong muốn mặt đất mở ra và nuốt chửng anh. Người đàn ông này không biết xấu hổ là gì. 

"Anh-- urgh! Anh thật không biết xấu hổ khi nói điều đó khi tất cả là lỗi của anh!"

Jay chỉ biết quay đầu lại và cười lớn. "Đây đây, đừng điên lên. Tôi xin nhận trách nhiệm. Đó là lỗi của tôi, em nói đúng. Tất cả là do tôi."

Yoohan cảm thấy lòng mình trào dâng khi anh bắt gặp nụ cười sang khoái, không ăn năn. "Đương nhiên rồi, tên điên! Bây giờ cho tôi một hơi thuốc."

"Hừm ... một hơi thôi." Jay khẳng định.

Yoohan lại hơi mím môi, mong muốn điếu thuốc được đặt vào giữa môi mình nhưng thay vào đó Jay đã hít một hơi dài từ điếu thuốc, cúi xuống và bịt miệng Yoohan lại bằng miệng chính mình. Yoohan không thể phản ứng và thậm chí không biết phải phản ứng thế nào khi hơi thở ấm áp của Jay tràn vào miệng anh. Cái này là cái gì? Fuck, anh ấy không chuẩn bị cho điều này. Cái quái gì thế? Khi não của anh ấy bắt đầu hoạt động trở lại, anh ấy hít vào để có thể chửi rủa Jay nhưng thay vào đó lại hít phải khói khiến anh ấy ho một cách sặc sụa. 

[Payback Fanfic ] Ngày nghỉ của giám đốc và diễn viênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ