Chín giờ tối, Hạ Tuấn Lâm uống một chút rượu, đầu choáng váng, lúc này đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, lo lắng siết chặt ngón tay, ngoan ngoãn ngồi khép chân trên tấm ga trải giường màu đỏ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Căn phòng bày biện tràn ngập không khí vui mừng, bởi vì hôm nay Hạ Tuấn Lâm kết hôn. Đó là lễ thành hôn của cậu và Nghiêm Hạo Tường. Pháo hoa vẫn còn nổ bùm bùm trong tâm trí của cậu. Hạ Tuấn Lâm đưa tay lên và chạm vào môi mình. Mang tai đỏ bừng khi nhớ lại dư vị của nụ hôn nhè nhẹ trong lễ cưới. Đây là nụ hôn đầu tiên của Hạ Tuấn Lâm và cậu đã trao nó cho người mình yêu nhất.
Ngay lúc này, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp. Uống rượu tuy đã say nhưng càng say hơn bởi hạnh phúc đang ngập tràn trước mắt. Hạ Tuấn Lâm thực sự thích Nghiêm Hạo Tường từ rất lâu rồi.
Sau khi đọc xong lời tuyên thệ và trao nhẫn cưới, đầu óc của Hạ Tuấn Lâm trở nên trống rỗng khi Nghiêm Hạo Tường hôn cậu. Cậu căng thẳng đến mức quên cả việc hít thở, lắng nghe người đàn ông trước mặt nói:
"Anh có thể hôn em được không? Hãy nhắm mắt lại nào!"
Hạ Tuấn Lâm giống như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy, từ trên trời cao bỗng nhiên rơi xuống tầng mây hồng ấm áp.
Cửa phòng tắm mở ra, một luồng khí nóng hòa cùng mùi sữa tắm tỏa ra trên người Hạ Tuấn Lâm. Nghiêm Hạo Tường lau khô tóc, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đang ngồi bên giường.
"Tại sao em vẫn chưa ngủ? Chắc hẳn hôm nay em đã rất mệt rồi."
Đai áo choàng tắm của Nghiêm Hạo Tường buộc một cách lỏng lẻo. Cổ áo mở ra. Những giọt nước nhỏ từ tóc rồi trượt xuống xương quai xanh rồi biến mất vào địa phương bí mật hơn. Đại não của Hạ Tuấn Lâm như bị hun nóng, bắt đầu nói năng lắp bắp:
"Em... em vẫn... em... chưa buồn ngủ."
Nghiêm Hạo Tường quan sát Hạ Tuấn Lâm một lúc lâu, quay người bước vào phòng tắm, sau đó tiếng máy sấy tóc vang lên. Hạ Tuấn Lâm thở ra một hơi và có chút tự trách bản thân mình. Có phải do biểu hiện của cậu quá tệ chăng? Nhưng khi đối mặt với Nghiêm Hạo Tường, cậu thực sự không thể kiềm chế được tâm trạng lo lắng của mình.
Hơn sáu phút trôi qua, âm thanh của máy sáy tóc dừng lại, sau đó Nghiêm Hạo Tường bước ra khỏi phòng tắm.
"Hạ Tuấn Lâm, chúng ta hãy nói chuyện một chút, được không?"
Nghiêm Hạo Tường thẳng thắn nói:
"Cuộc hôn nhân giữa chúng ta không tồn tại tình yêu. Tất cả đều do cha mẹ đôi bên sắp đặt. Thành thật mà nói, anh chưa từng yêu em. Anh cũng rất chán ghét việc bị ai đó ràng buộc vào những mối quan hệ đặc biệt, nhất là chuyện hôn nhân."
Chán ghét? Hạ Tuấn Lâm cảm thấy mù mịt.
"Nếu đã vậy thì chúng ta phải đối mặt với việc này ngay từ bây giờ. Anh cũng hy vọng rằng chúng ta sẽ không bị ràng buộc lẫn nhau và đôi bên sẽ chung sống hoà bình, được không?"

BẠN ĐANG ĐỌC
[SHORTFIC•TƯỜNG LÂM]: PHẢN ỨNG DỊ ỨNG
Fiksi Penggemar[TRANS SHORTFIC/TƯỜNG LÂM]: PHẢN ỨNG DỊ ỨNG Tên gốc: 过敏反应 (Allergic Reaction) Tác giả: kuukausi- Chính văn: 10 chương + 2 phần bổ sung Chuyển ngữ và chỉnh sửa: Dưa, Vịt Pairing: Hoa hoa công tử Nghiêm x Tiểu bạch thỏ Hạ Cảnh báo: Đội mũ bảo hiểm trư...