Chap 1

858 30 0
                                    

"Má nó! Ông đây nghẹn sắp chết rồi!"

Hoàng Lạc Vinh ngồi xổm bên một bồn hoa hút thuốc, y tá trong bệnh viện quản lý đến là chặt chẽ.

Mặc dù bình thường tính khí cậu gắt gỏng, hai ba câu không hợp là động tay động chân với người khác ngay. Nhưng rốt cuộc lại không dám đắc tội nữ y tá tiêm thuốc cho mình.

Vết thương trên người vẫn ẩn ẩn đau, cậu không để ý lắm, nhưng không thể không hút thuốc, sẽ chết đó.

Cho dù bố già vừa gọi điện mắng vốn cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của cậu, huống chi đám khốn kiếp đòi ăn cướp kia đã bị cậu đánh lăn tới sát viện, thật sảng khoái.

Đúng rồi, còn tên Trần Bỉnh Lâm cao to ngu đần kia nữa.

Nếu không phải lúc chạy trối chết ấy, Trần Bỉnh Lâm dắt một đám con gái chặn đường, cậu mới không luống cuống đến bị thương!

Sờ sờ băng gạc trên người, cậu quăng điếu thuốc từ miệng xuống đất, lấy chân di di rồi vươn vai định rời đi.

Y tá phụ trách phòng bệnh âm u xuất hiện sau lưng. Lạc Vinh lặng lẽ lùi hai bước. Y tá hất hất hàm, ánh mắt liếc về phía tàn thuốc. Lạc Vinh nhịn, lại nhịn, cuối cùng vẫn cúi xuống nhặt điếu thuốc lá lên, vứt vào sọt rác.

Má ôi, rõ ràng bản mặt hung ác của cậu đây đã dọa chết biết bao người ngoài kia, thế nào mà hiện tại lại bị một bà chị uy hiếp không thể không nghe lời chứ.

Cái bệnh viện này thật tà môn, cả đời cậu cũng không muốn quay lại đây. Về phòng bệnh, thu dọn đồ đạc rồi đi ngay thôi, hoàn toàn bỏ qua lời dặn phải ở viện theo dõi mấy hôm của bác sĩ.
---------------------------

Nhà cửa vắng vẻ, chẳng có một ai. Cậu cũng quen rồi, bố già vừa ra nước ngoài, mẹ kế của cậu lập tức mang theo đứa em trai quay về nhà ngoại.

Thực ra cậu cũng nào tỏ thái độ gì với mẹ con họ, chỉ là đứa em trai kia cứ thấy mặt cậu là khóc, lẽ nào lớn lên trông hung dữ là lỗi của cậu?

Bố già lại càng không phải bàn, luôn là người đầu tiên giáo huấn cậu. Bởi vì đứa em của cậu là omega, tương đối yếu ớt, cần phải bảo vệ.

Nhưng tính cách gắt gỏng của cậu không chịu được việc bị vu hãm lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy. Cậu cũng không thể hiểu được cái ham muốn bảo vệ omega của alpha.

Chỉ cần bố già không ở nhà, mẹ kế liền như ăn cướp mà kéo con trai bỏ chạy, coi như giúp cậu thoát được không ít ma âm lọt tai.

Mãi cho đến năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên tình triều tới, cậu mới biết bô già nhà mình rốt cuộc không để tâm tới đứa con này bao nhiêu.

Cậu thế mà là một omega! Vậy mà không ai trong nhà nói với cậu, bình thường Lạc Vinh lại chẳng mấy lưu ý đến triệu chứng của cơ thể, cho đến khi tình triều giết tới, không kịp trở tay, cậu mới biết thể chất của mình đáng sợ thế nào. Bố Lạc Vinh từ nhỏ tới lớn luôn là một tiểu bá vương, tôn thờ chân lý nắm tay chí thượng. Thoáng cái bắt cậu chấp nhận mình là một omega, quả thật làm khó cậu.

[chuyển ver | ohmnanon] Ngồi yên, tôi tựNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ