-----------------------------------------------------------
Tình yêu và những mầm hoa, một nỗi nhớ khiến hoa nảy mầm, một nụ cười khiến hoa bung nở, một cái đau nhói làm hoa úa tàn. Tuổi đời của hoa hay tuổi đời của tình yêu, chúng ta yêu và được yêu trong một quãng thời gian hữu hạn của cuộc đời. Liệu đó có phải yêu khi ta nói với em rằng, tim ta sẽ theo em mãi dù biết trái tim này rồi cũng ngừng đập? Phải chăng ta phải lừa bịp để nêu tên thứ tình cảm chất chứa này, hay ta là một con chiên ngoan đạo dưới bức tượng của thần Tình yêu và Sắc đẹp? Phải chăng em sẽ buông tay ta như cách những ngôi sao kia vụt tắt, hay tôi sẽ rời bỏ em như cách hoàng hôn buông xuôi từng tia nắng? Em là ai, ta là ai, chúng ta là gì? Liệu đó có phải là yêu? Liệu chúng ta có phải là tương lai? Và liệu rằng em có muốn nắm lấy tay ta lần nữa, rồi hai ta sẽ cùng nhau chạy dài trên cánh đồng lúa mì vàng ươm, đuổi theo từng tia nắng cuối ngày, nghe tiếng chim gọi đàn đâu đây và cùng nhau nằm xuống thảm cỏ xanh mướt phóng xa tầm mắt?
Ta dám nói lời yêu em, ta dám đánh đổi trái tim này cho em. Vì ta biết, ta vẫn luôn biết rằng tình yêu này không phải là mãi mãi, cảm xúc nơi đầu tim ấy rồi sẽ phải buông ra. Chỉ là, thời khắc mối duyên này kết thúc, liệu ta còn có thể nhìn thấy môi em cười mềm mại, hít lấy chút hương em ngọt lịm và ôm em đầy cả hai tay. Nhưng thực tình phải nói rằng, ta không thể tưởng tượng được ngày mà đôi ta phải chia tay, ngày mà ta chắc chắn rằng tình cảm chúng ta dành cho nhau không vươn nổi tới chữ "yêu". Nó nghe thật viển vông, xa vời và lạ lẫm. Nó như một cái tương lai kì lạ mà chẳng thể xảy ra ở bất cứ vũ trụ nào. Ta cam đoan với em rằng, dù cái chết có chia lìa đôi ta, hồn ta vẫn sẽ cuốn lấy hồn em và cùng em rơi vào chốn mồ hoang ấy. Ta sẵn sàng khước từ Valhalla vì em, ta chỉ cần em, chỉ riêng mình em.
Tất cả những dòng cảm xúc dâng trào ấy rồi cũng sẽ cạn đáy. Như cái ngày ta chẳng thể ôm em vào lòng, chẳng thể một lần nữa gọi tên em đầy yêu chiều, chẳng thể lần nữa gặp lại em. Em nỡ bỏ ta rồi.
-----------------------------------------------------------
Một cú trượt dài của cảm xúc và những tháng ngày đau khổ miên man cùng men rượu cay nồng. Căn phòng trống vắng bóng người mỗi khi tôi quay trở lại, không còn dáng người thương bên ban công, không còn hương trà hoa nhài ấm áp hay một chiếc môi hôn ngọt ngào. Sự tĩnh mịch trở nên thật quá sức chịu đựng, mỗi ngày trở về là một ngày tự giam mình vào ngục, tiếng nói muốn cất lên cũng chẳng thành lời, chỉ việc nghĩ về em đã khiến ta nôn nao như vừa nốc hết 50 chai Vodka của nơi phàm trần này. Đầu lúc nào cũng đau điếng khi nhìn thấy nơi ban công hoa trải đầy, xúng xính những bộ cánh đầy sắc màu. Đôi khi, chỉ đôi khi, ta sẽ lại hoang tưởng rồi để mặc đôi mắt này nhìn thấy bóng hình em yên lặng ngồi trên ghế bành mà đọc sách. Dù cho khi ấy, tất cả những gì ta cảm thấy chỉ là nỗi buồn man mác và sầu khổ. Nhưng đó là yêu, vì yêu nên mới nhận ra đó không còn là thực tế.
Một lần nữa tay xách nách mang về tới ngôi nhà của một tương lai nghe thật viển vông, Thor thở dài một tiếng. Mở khoá cửa và để bản thân tiến vào, những vết thương lòng lại ứa ra, như muốn cắn nuốt cả hiện thực. Giống như giấc mộng xuân thì, lại như bong bóng xà phòng, tuy đẹp nhưng lại mong manh, tuy thực mà ảo, dễ dàng biến mất trong vòng tay bất cứ lúc nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Only Thor - Thorki] Sarcasm, Thor and lies
Короткий рассказMây trời nhẹ trôi, cuốn theo từng tia nắng thu ấm áp. Bao trùm lấy ta, bao dung, nồng nàn. Gió khẽ thổi, đưa những chiếc lá vàng đung đưa trên không trung, chậm rãi đậu trên mặt đất lạnh giá. Mùa thu, như em, như tình cảm. Dịu dàng lại xa cách. Khôn...