557 64 1
                                    

Gã vào bến ở cảng khi Liyue bắt đầu lên đèn. Sớm hơn lịch trình hai ngày, cả Fatui vẫn ở lại Snezhnaya, nhưng Tartaglia nhớ Liyue - đô thị cứ xa là nhớ. Signoria chỉ hỏi bóng gió, nhớ Liyue hay nhớ ai đó ở Liyue. Gã cười. Người ta yêu một thành phố, đôi khi chỉ vì nơi đó có một người đặc biệt.

Gã không nói với anh về việc này. Gã tính dành cho anh sự bất ngờ, nên gã giấu nét buồn lãng đãng trong đôi mắt khi Xiao bảo đêm nay anh có hẹn qua nhà Hu Tao.

Gã tính gọi cho anh, nhưng chợt khựng lại khi cơn gió đêm thổi ngang qua, thoáng chút đắng và sắc nhọn đủ làm gã tĩnh lại. Anh không nói với gã về buổi hẹn, anh còn chúc gã ngủ ngon trong tin nhắn thoại

Ừ thì, ai cũng có những bí mật. Tartaglia không muốn phá vỡ lớp mạn mỏng mảnh xung quanh anh, và gã sẽ không làm điều đó. Chỉ là đột nhiên gã thấy lạnh, có lẽ một ly Bourbon sẽ giúp gã thấy ấm hơn. Tartaglia cảm thấy công cuộc cai rượu của mình trôi ngày càng xa.

Gã về nhà.

Và gã lại hút. Hương thuốc lá âm trầm và từng trải quấn quanh gã, làn khói xuất hiện khi gã vui, khi gã suy sụp, khi gã tắm mình trong hào nhoáng, khi gã ở cuối con dốc từng chặng hành trình, Thứ mùi hương đầy ám ảnh đó chỉ trở nên mềm mại hơn khi quyện lại, vấn vít khi gã có anh.

Bên trong gã trai bất cần mạnh mẽ vẫn là một trái tim khao khát yêu thương.

Tartaglia lững thững kéo vali vào nhà, không vội vàng, và hết sức im lặng. Căn nhà vẫn hệt như khi gã rời đi. Gã không bật đèn, gã thích cái lặng thinh hiện tại. Tựa như chuyện tình của gã.

Nhưng gã cẩn trọng hơn trong từng bước chân khi nhận ra đèn phòng ngủ của mình đang sáng. Một giây bất ngờ, và rồi gã nhớ ra cánh cửa vẫn khóa chặt khi gã vào lúc nãy, với lại sẽ không có tên trộm nào ngang nhiên mở đèn để hành sự cả. Gã đứng hồi lâu trước cửa phòng, khẽ khàng và chậm rãi vặn tay nắm cửa.

Hương rượu và hoa hồng xộc lên mũi. Giống như hương hồng nhung bị bỏ quên lâu ngày trong phòng kín, vương lớp bụi mỏng và tù hãm nồng nàn, quyện cùng men rượu cay mà ấm nồng. Chai rượu mở nắp đặt trên bàn cạnh bó hoa hồng đỏ thẫm. Gã không ngăn nổi bản thân mà hít thật sâu để giữ bình tĩnh.

Anh nằm trên giường gã, vùi trong đống chăn nệm.

Tartaglia cố gắng nén tiếng cười, gã thừa nhận khoảnh khắc nhận ra anh không đi đâu cả, anh chỉ trốn đến chỗ gã, gã nhẹ nhõm. Zhongli mặc chiếc áo sơ mi trắng của gã, thoải mái trên giường và chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Gã nhẹ nhàng đến chỗ anh, ngắm nhìn anh. Anh luôn khiến gã rung động như vậy. Gã muốn vuốt ve lên đôi gò má, muốn hôn lên làn môi mềm, nhưng gã sợ đánh thức tình yêu của gã. Tartaglia siết chặt tay khi nhận ra những đầu ngón tay của mình còn vương sương lạnh.

Gã xem kỹ chai rượu. Không có tên, chỉ có nhãn ghi tay tên Zhongli. Có vẻ như là rượu chưng cất của Hu Tao, bà chủ nhỏ có sở thích sưu tầm những loại craft beer signature. Nồng độ cồn 36% được ghi bé xíu ở góc trên cùng của nhãn cùng biểu tượng mặt cười.

Tartaglia lắc đầu, lại một trò nghịch phá của cô, gã cảm thấy may mắn khi anh chỉ mới uống có hai phần ba chai.

Tartaglia treo áo vest lên khung gỗ, gã sẽ sử dụng phòng tắm dưới lầu, phải rũ bỏ hết sương giá bên ngoài trước khi leo lên giường với anh.

[chili] đêm sayNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ