Zhongli tỉnh giấc trong tiếng linh tinh tang của chiếc phong linh đong đưa theo giai điệu của làn gió ngoài cửa sổ. Vài tia nắng len qua tấm rèm cửa, chiếu vào cái gối trống bên cạnh.
Anh vùi người sâu hơn vào tấm nệm ấm áp, và phải rên lên khe khẽ. Cảm giác đau nhói ở cổ khiến anh tỉnh hẳn. Zhongli chạm nhẹ tay lên sau gáy, cả cơ thể anh ê ẩm, từ lòng bàn chân truyền thẳng lên đỉnh đầu.
Chuyện gì?
"Anh dậy rồi à?"
Zhongli giật mình khi nghe giọng của gã. Anh thảng thốt quay lại. Tartaglia bước ra từ phòng tắm. Gã chỉ quấn đúng một cái khăn tắm lỏng lẻo trên người. Mép khăn dừng lại một cách nguy hiểm ở hông gã, ngay chỗ đường cong mời gọi của những thớ cơ bụng săn chắc. Gã nheo mắt nhìn anh. "Mắt anh đang nhìn trật đi đâu vậy Zhongli?"
Anh bối rối quay mặt đi, phải cố gắng giữ bình tĩnh trước cái bình pheromone di động này là một thách thức cho sự kiên định của tâm trí. Anh đang cố gom góp những mảng ký ức rời rạc.
"Cậu... cậu về hồi nào?"
"Khuya hôm qua." Tartaglia ngồi lên giường, kéo anh về phía mình. Gã biết lắm là anh sẽ lại chơi màn chối bay biến mà.
Zhongli tròn mắt nhìn gã. Có gì đó rất không đúng, nhưng mỗi cử động lại làm cảm giác nhức buốt ở eo càng thêm rõ rệt. "Không phải mơ..." Anh thì thào.
Tartaglia phì cười. "Anh hay mơ mấy giấc mơ ướt át vậy với em hả?" Gã hôn lên má anh, tay nắm chặt anh không cho Zhongli cơ hội chạy. Nhưng Zhongli vội vàng đẩy gã ra.
"Tối... tối qua cậu thật sự đang nghe điện thoại!"
"Ừ, em nói chuyện với Signoria."
Gương mặt của Zhongli là sự trộn lẫn giữa xấu hổ, kinh hoảng và bàng hoàng. Tartaglia nhìn anh có xu thế tái nhợt đi sau khi đỏ lựng, gã biết lắm mà!
Ngay khi anh xô gã ra và chui vào chăn, gã chụp lại kịp người yêu của mình. "Zhongli, em cúp máy kịp mà! Bả không biết gì đâu!"
"Sao cậu không cản tôi? Sao cậu có thể như vậy chứ! Cậu phải cản tôi lại chứ! Cậu biết tôi không kiểm soát được khi say mà!" Anh gần như muốn khóc.
Vậy đây là lỗi của gã!?
Tartaglia thật sự rất cố gắng để nhịn cười, dĩ nhiên là lỗi của gã. "Em xin lỗi vì đã không kiềm chế được trước sự quyến rũ của anh nha!" Gã đang chân thành nhận tội về mình.
Nhưng Zhongli vẫn chẳng có vẻ gì là sẽ chui ra khỏi cái chăn đó hết. Anh ném thẳng cái gối vào mặt Tartaglia khiến gã muốn ngã ngửa.
Zhongli nhìn thấy những vết xước nhàn nhạt trên vai Binz. Anh ngưng lại. Xoay người gã để nhìn kỹ hơn.
Trên vai và lưng Tartaglia in đầy dấu bấm móng tay, những vết cào, chói mắt nhất là dấu răng trên xương quai xanh và ngực gã. Zhongli muốn đổ gục, tối qua anh đã làm gì vậy? Anh hoàn toàn ngó lơ cơn đau quen thuộc ở thân dưới, cả vết bầm trên hông lẫn những dấu hôn trên đùi mình.
Tay anh run nhẹ khi chạm vào bắp tay Tartaglia, hình xăm trên đó cũng không che được dấu vết hoan ái trên cơ thể gã. Tartaglia dõi theo từng cử động của anh, gã không phàn nàn gì về những chiến tích tình ái này, nhưng biểu cảm hối lỗi của anh khiến gã thích thú.