Chương 2: Thuở ban đầu

59 0 0
                                    

Từ hài búp bê đến giày cao gót, từ đồng phục học sinh tới đồ công sở, từ ngây thơ ngốc nghếch đến trưởng thành chín chắn, càng ngày tôi càng học được cách sinh tồn trong xã hội.

Sớm đi tối về, ở thành phố đổi thay từng ngày này, tôi cứ vội vã như thế, quên mất phải quay đầu. Đôi mắt bị nhịp sống hối hả che phủ một tầng sương mù, tôi không dám ngắm nhìn phong cảnh kiều diễm xung quanh, tôi dần dần quên mất cô thiếu nữ vô tư năm nào, tôi ngỡ ràng mình đã có thể quên đi chàng trai thuở ấy.

Lần đầu tiên Vương Y Bối gặp Trần Tử Hàn thật sự không lấy gì làm tốt đẹp. Trường cấp ba cô học không phải trường tốt nhất nhưng đương nhiên cũng là một trường trọng điểm có tiếng. Điều khiến đông đảo học sinh cảm thấy hạnh phúc khi học ở đây chính là việc quản lý ra vào không hề nghiêm ngặt, dễ hơn nhiều so với trường cấp hai của cô. Thời ấy, trường cấp hai còn phát cho mỗi học sinh một tấm thẻ giống như thẻ học sinh. Thẻ của học sinh nội trú và ngoại trú sẽ có màu sắc khác nhau. Bảo vệ căn cứ vào màu thể để xem xét việc có cho ra ngoài hay không. Lên cấp ba, chỉ cần tới giờ ăn là cổng trường sẽ mở cho học sinh ra vào tự do, bởi vậy mới hình thành một bộ phân học sinh thích tụ tập ra ngoài ăn uống. Vương Y Bối chính là một trong số đó.

Năm học lớp mười, cứ sau khi kết thúc giờ học buổi tối, Vương Y Bối lại về phòng ký túc mà băn khoăn xem có nên ra ngoài mua một bát mì về ăn khuya hay không. Cô ở trong phòng đi tới đi lui, hỏi ý kiến lần lượt từng người trong phòng cho tới khi Lương Nguyệt lên tiếng: "Cậu muốn đi thì đi, đừng có lượn lờ ở đây nữa".

Sau đó, Vương Y Bối yên lòng yên dạ lấy câu nói của Lương Nguyệt làm nguồn cổ vũ.

Cô do dự là vì mười giờ mới tan học, quay về phòng ngủ cũng mất khá nhiều thời gian, mà quán mì yêu thích của cô lại cách ký túc xá rất xa. Thế nhưng cô nhất mực ôm nguyên tắc, ăn no còn hơn do dự, nên cuối cùng vẫn chạy đi mua. Người ta nói chẳng sai, đúng là "chết vì ăn".

Ngoài trường học còn có rất nhiều hàng ăn. Giờ này cũng khá đông học sinh đi ăn đêm, trong tay nữ sinh xách đủ túi lớn túi bé đồ ăn vặt. Đằng nào cũng mất công ra ngoài rồi, không nên ăn cái gì tạm bợ. Con phố này được học sinh ở đây ưu ái gọi bằng cái tên "phố ăn ngon". Ban ngày ở đây không có bất cứ cái gì, nhưng cứ sau bảy giờ tối là rất nhiều quầy bán hàng lục đục mở cửa, tất cả đều là hàng ăn vặt, có bánh rán, thịt nướng, khoai lang nướng, khoai tây chiên... Mặc dù mấy thứ đồ này đều bị gán mác không tốt cho sức khỏe, nhưng mùi vị thơm ngon của nó quả thực khiến cho con người ta phát thèm. Con phố này cách trường học không quá xa, không quá gần, điều kiện an ninh cũng không phải là tốt, thường xuyên xảy ra những trận ẩu đả.

©STENT: http://luv-ebook.com/forums/index.php

Vương Y Bối chạy tới nơi đúng lúc quán ăn cô thích đang chuẩn bị đóng cửa, cô trở thành vị khách cuối cùng.

Cô đứng một bên nhìn người ta đổ mì vào nồi, trong lòng vô cùng thỏa mãn, chỉ cần nghĩ tới một lát nữa thôi sẽ có một bát mì vô cùng ngon miệng để ăn là cô đã vui sướng rồi.

Cô vừa chuyển tầm mắt đi chỗ khác thì phát hiện ra ở góc phố có một đám thanh niên đang đánh lộn. Lần đầu tiên cô thấy một cảnh tượng như thế, hệt như xã hội đen đang giải quyết nhau.

Điều khiến Vương Y Bối kinh ngạc chính là có một nam sinh tướng mạo tuấn tú đang cầm một xiên thịt nướng, vừa ăn vừa thưởng thức màn đánh nhau. Anh ta đứng cách đám lộn xộn chỉ chừng hai, ba mét.

Vương Y Bối nhận lấy suất mì đã được đóng gói cẩn thận từ chủ quán, lúc đi về vẫn còn ngoái đầu nhìn lại. Thật kỳ lạ! Trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên một bức tranh, toàn bộ cảnh đánh nhau thực ra chỉ là nền cho cậu nam sinh ăn thịt nướng kia, màn vũ lực thô bạo ấy chỉ làm nổi bật lên sự bình tĩnh của anh ta.

Cô hoàn toàn không nhận ra cái suy nghĩ của mình lúc ấy có vấn đề. Anh chàng kia đứng gần như vậy mà lại không ra khuyên can, như thế là không có tinh thần đạo nghĩa. Hơn nữa, có thể trong đám đánh lộn ấy biết đâu còn có bạn của anh ta, vậy mà anh ta lại không chạy lên giúp bạn mình, quả thật là không có nghĩa khí.

Có điều vì muốn nhanh chóng quay về trường nên Vương Y Bối chẳng quan tâm tới chuyện đó nữa, trong lòng chỉ một mực muốn về ký túc thật nhanh để thưởng thức thú vui ăn uống.

Kết quả học tập của Vương Y Bối chỉ vào loại thường nhưng nó không ảnh hưởng tới chí hướng của cô.

Cô đã từng làm được một chuyện khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc. Đó là vào trước kỳ thi cuối kỳ, có làm thử một đề trắc nghiệm môn Toán, có mười câu thì sai tận chín câu. Sau đó, cô dùng hẳn hai tiết học chỉ để ngồi làm lại đề toán kia một lần nữa, thông qua đáp án mà suy nghĩ tới quá trình giải, cuối cùng chọn đúng cả mười câu. Đến khi vào kỳ thi thật, điểm môn Toán của cô cao nhất lớp, thậm chí nhiều năm về sau cô đều nhắc lại chuyện này như kỳ tích duy nhất của mình.

Lên lớp mười một, các lớp đều bị xáo trộn do nhà trường phân ban. Ngoài cửa mỗi dãy phòng học đều dán một bìa các tông ghi danh sách học sinh và chủ nhiệm của từng lớp.

Vương Y Bối vừa đến trường, còn chưa bước chân vào phòng ký túc, đã lập tức bị Lương Nguyệt kéo tới xem mình được phân vào lớp nào.

"Phân ban thật rồi hả? Tớ hồi hộp chết đi được." Vương Y Bối bị Lương Nguyệt kéo từ trên cầu thang ký túc chạy xuống: "Tớ vẫn muốn học cùng lớp với cậu".

"Xem rồi biết ngay thôi." Lương Nguyệt cầm tay Vương Y Bối chạy tới khu phòng học: "Cho dù không học cùng lớp nhưng chúng ta vẫn sẽ mãi là bạn tốt của nhau".

"Nhưng tớ vẫn muốn chúng ta học chung lớp." Vương Y Bối cố chấp mở miệng. Cô chính là kiểu người đã làm gì thì nhất định không thay đổi. Đi quán net lần đầu tiên ngồi ở vị trí nào thì lần sau cô sẽ nhất định ngồi ở vị trí đó. Thói quen sai bảo, sau khi cô và Lương Nguyệt trở thành bạn, cô cũng không có ý định thay đổi, càng không nghĩ ra bất cứ chuyện gì trái ý muốn.

Mọi người vây quanh bảng tin tức rất đông, hai người vất vả lắm mới chen vào được.

Kết quả là Vương Y Bối được xếp vào lớp 11/4, còn Lương Nguyệt được xếp vào lớp 11/2. Nghe nói, từ 11/1 đến 11/4 đều là chuyên Khoa học Tự nhiên. Một trăm sáu mươi học sinh của toàn khối được phân đều vào bốn lớp này, học lực của các thành viên trong từng lớp đều sàn sàn ngang nhau.

Mấy bạn học đứng quanh đấy cười với Vương Y Bối và Lương Nguyệt: "Sau này chúng mình là bạn học rồi".

Vương Y Bối trề môi phụng phịu, không có ý định đáp lại họ, cô chỉ muốn được học cùng lớp với Lương Nguyệt mà thôi

Xem danh sách chia lớp xong, Vương Y Bối càng đau lòng kéo tay Lương Nguyệt nói: "Tớ không muốn thế này đâu, làm sao bây giờ?".

Lương Nguyệt ngẫm nghĩ một chút: "Hay là, cậu đi tìm cô Tưởng thử hỏi xem. Cô Tưởng chủ nhiệm lớp 11/2 đấy, tớ thấy cô giáo rất yêu quý cậu, biết đâu có thể xin chuyển sang lớp 11/2 được".

Vương Y Bối do dự một lát, cũng chỉ còn cách này thôi.

Cô Tưởng là giáo viên dạy Ngữ văn năm ngoái, Vương Y Bối được cô Tưởng khen hết lời vì có tài viết văn, bài làm của cô thường xuyên được lấy làm mẫu cho các bạn lớp khác xem. Điểm môn Ngữ văn của Vương Y Bối cũng thường xuyên nằm trong top 10, đương nhiên cô Tưởng sẽ có cảm tình tốt với cô.

Nói là làm, Vương Y Bối cũng không tới lớp 11/4 điểm danh nữa, mà trực tiếp đi tìm cô Tưởng. Tới văn phòng, cô mới phát hiện ra mình không phải là người duy nhất. Có rất nhiều bạn học cũng không muốn học ở lớp được phân, thậm chí còn có người thà rằng được học ở lớp bình thường như cũ.

Vương Y Bối vốn dĩ muốn tìm cô Tưởng để xin chuyển vào lớp của cô, nhưng tới nơi đã thấy cô đang nói chuyện với một bạn nữ khác, Vương Y Bối đành đứng đợi một bên.

Càng nhìn cô bạn kia, Vương Y Bối càng thấy quen mắt, hình như đó là Hướng Thần, cô bạn mà Lương Nguyệt từng nhắc tới với cô trước đây. Con trai cùng khối rất nhiều người thích cô ấy, thậm chí còn coi cô ấy là "nữ thần" trong lòng mình. Lúc Lương Nguyệt nhắc tới hai chữ "nữ thần", Vương Y Bối đột nhiên nổi da gà. Thực ra, tiếng tăm của cô hoa khôi Hướng Thần này cô cũng được nghe qua, cô ấy được người ta gọi bằng cái tên "người đẹp lạnh lùng". Hướng Thần có khuôn mặt xinh xắn, là nhân vật chính trong hầu hết những buổi biểu diễn ít ỏi của trường. Dù thế nào thì giữa một tập thể, người đứng trên đỉnh kim tự tháp bao giờ cũng sẽ trở thành "nhân vật làm mưa làm gió" trong mắt mọi người.

Chờ Hướng Thần và cô Tưởng nói chuyện xong, Vương Y Bối mới tiến tới. Khoảnh khắc ánh mắt hai người lướt qua nhau ấy, có thể số kiếp đã an bài cho mối quan hệ giữa họ vĩnh viễn đối lập với hai chữ "bạn bè".

Vương Y Bối trò chuyện với cô Tưởng rất lâu, một mực nói rằng rất thích nghe cô Tưởng giảng bài, chỉ sợ đổi giáo viên khác thì không thích ứng được, lại ảnh hưởng tới kết quả học tập. Cô Tưởng cười bất đắc dĩ, hôm nay ai tới tìm cô cũng đều đưa ra một lý do như thế.

Nghe cô Tưởng nói vậy, Y Bối mới biết hóa ra Hướng Thần tới đây cũng là vì chuyện này. Cô chợt thấy trong lòng buồn bực.

[HOÀN] ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN YÊU - LỤC XUWhere stories live. Discover now