Chương 1: Ta kết lữ với địch thủ (1)

431 32 7
                                    

Chương 1: Ta kết lữ với địch thủ (1)

Tu chân giới hỗn loạn cuối cùng cũng quay lại với quỹ đạo, Lam Trạm ta cũng sống nửa đời còn lại rất mãn nguyện. Ta cùng Ngụy Anh kết làm đạo lữ, vân du tứ hải.

Sau Giang Trừng hoàn kim đan cho Ngụy Anh mà chết, đạo lữ của ta ủ rũ rất lâu, nhưng bù lại cả hai được như ước nguyện mà chết già bên nhau, ta còn là người đi trước.

Khi khuôn mặt với đầy đầu tóc bạc của Ngụy Anh nhòe dần trong mắt, ta còn tưởng mình chỉ cần chờ bạn lữ ở cầu Nại Hà, rồi hai người sẽ cùng đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng...

Từ khóe mắt nhìn người nằm bên cạnh, đối phương hô hấp đều đặn, một bộ thụy nhan xinh đẹp vì ngủ say mà còn có chút đỏ.

Rõ ràng là một mĩ nhân, nhưng nhiệt độ bên cánh tay lại khiến ta rất muốn bài xích.

Thật đấy, ai có thể nói cho hắn tại sao sau khi chết lại trọng sinh, mà sau khi trọng sinh mọi thứ lại đổi khác, kể cả đạo lữ không?

Đây rõ ràng không phải Ngụy Anh, mà là Giang Vãn Ngâm!

Có lẽ ánh mắt ta cất chứa quá nhiều phong ba bão táp, Giang Vãn Ngâm bị nhìn một lát, mi mắt run run sau đó liền tỉnh.

Mắt hạnh bị ủ một tầng hơi nước, giây lát không thể nhìn rõ, y đành nheo mắt lại nhìn ta đang nằm ở đối diện, mà ta vì y tỉnh dậy đột ngột mà không kịp giấu đi cảm xúc trong mắt, đến khi y nhìn rõ thì vẫn còn để sót.

Giang Vãn Ngâm giống như nhìn xuyên qua đôi mắt lưu ly của ta, mắt tím trong suốt khiến cho ta có cảm giác bị nhìn thấu. Nhưng y chỉ nhẹ nhàng gọi, giọng mũi mềm mại do vừa tỉnh ngủ, khàn khàn lại ngọt ngấy.

"Nhị ca ca-"

Chuông lòng của ta đánh cong cong vài tiếng. Ta rất muốn nói y câm miệng, chỉ Ngụy Anh mới được gọi như thế. Nhưng mắt hạnh nheo lại nhìn, ta cũng chỉ im lặng.

Giang Trừng duỗi lưng một cái. Sau đó y không ngại đạo lữ là ta lạnh nhạt với mình, bò lên trên người ta nằm tiếp, cơ thể theo lồng ngực phập phồng không tự nhiên của ta mà nhấp nhô.

Bỗng đối mặt với xoáy tóc nho nhỏ, ta nhất thời không biết làm sao, hương sen từ tóc y còn huân vành tai ta nóng lên. Ta giả vờ ho khan vài tiếng, muốn đẩy người ra.

"Hôm qua, đệ nói muốn ăn sáng cùng huynh trưởng."

Ta trùng sinh cũng đã được một tuần, đã quen với cách xưng hô giữa hai người chúng ta.

"Thì sao?"

"Đã muộn!"

"Vậy à, ta lỡ ngủ nhiều chút mất!" Nói rồi, y chống khuỷu tay ngồi dậy. Nhưng còn chưa cho ta thở phào một hơi, y vẫn còn ngồi trên bụng ta, bỗng cúi mặt xuống.

Ta cả kinh, mười ngày qua ta học cách kiềm chế cảm xúc, cũng quên mất phải phản ứng thế nào trong tình huống hiện tại. Thành ra chỉ ngây ngốc mà bị y hôn một cái.

---

Giang Vãn Ngâm đã gói sủi cảo từ tối qua, sáng dậy nấu lên nữa là được, y còn chuẩn bị thêm cháo và chút đồ ăn nhẹ. Trời vừa hửng sáng liền kéo ta lên núi.

Trạm Trừng | Là Trang Chu hay vẫn là Hồ ĐiệpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ