"tớ không yêu cậu"

432 64 5
                                    

Satoru vẫn còn nhớ, à không, phải nói là, Satoru chưa bao giờ quên, thậm chí ngay cả khi trôi nổi giữa bầu trời, cậu cũng chưa từng quên đi dáng vẻ của Suguru mười năm trước.

Geto Suguru là mặt trời xé tan bầu trời đêm lặng lẽ tịch mịch, rọi sáng những năm tháng ngây thơ của Gojo Satoru.

Satoru vẫn luôn biết rằng, mình thích Geto Suguru. Không biết bắt đầu từ bao giờ, sâu đậm từ khi nào, cậu chỉ biết rằng ánh mắt dịu dàng đầy thiên vị mà Geto Suguru dành cho cậu, là thứ rực rỡ hơn tất cả mọi thứ trong cuộc đời này.


Suguru và Satoru là bạn cùng bàn, từ lâu lắm rồi, hình như từ cấp 2 lên cấp 3, năm nào hai người cũng ngồi cạnh nhau. Kể cả bị tách ra, Satoru cũng sẽ tìm mọi cách để được quay lại vị trí bên cạnh người kia. Còn Suguru, tuy là không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì, nhưng Satoru nhìn ra sự hụt hẫng loé lên trong đôi mắt của Suguru bé nhỏ khi cậu phải rời đi, và tia sáng bé xíu bên trong đôi mắt ấy, khi cậu hung hăng đẩy cô bé ngồi cạnh Suguru ra chỗ khác, đòi lại vị trí của cậu.

Vì chuyện này mà Satoru còn từng bị cô giáo mắng một trận, về nhà lại bị bố mẹ mắng tiếp, nhưng cậu không sợ, không có gì khiến cậu sợ được cả. Bởi vì Suguru đứng về phía cậu.

Có lẽ lúc ban đầu, tình cảm này cũng chỉ đơn thuần là tình bạn, là muốn chia sẻ với cậu những thứ mà tôi thích, muốn cùng cậu đến trường mỗi ngày, muốn dắt tay cậu tới công viên chơi. Nhưng bỗng nhiên đến một lúc nào đó, chỉ làm bạn thôi đã là không đủ, mà tôi còn muốn, ánh sáng trong đôi mắt cậu là tôi, hơi ấm trong vòng tay cậu là tôi, trái tim cậu rộn ràng lên cũng là vì tôi.

Nhìn bạn bè đồng trang lứa, Satoru cũng nhận ra, hình như thế là không bình thường, là khác biệt, nhưng bản thân cậu biết, không phải là sai trái.

Một chú thỏ con non nớt, làm gì biết sợ lang sói?

Satoru chưa bao giờ ngần ngại thân thiết với Suguru, mỗi ngày sóng vai đến trường, ngồi bên cạnh nhau, nhìn nhau. Có đôi khi, cậu bắt gặp ánh mắt đối phương khe khẽ rung động vì mình, không chút hoài nghi, không chút vẩn đục, mà trầm lắng, tĩnh lặng, chân thành.

Tình yêu của Satoru là nhiệt liệt bừng cháy, vậy thì tình yêu của Suguru là âm thầm dịu nhẹ. Satoru tin là vậy, cũng biết là vậy, cho dù Suguru chưa một lần nào thừa nhận, cho dù Suguru làm bộ như thể chỉ coi những câu tán tỉnh của cậu là đùa giỡn, cho dù Suguru rụt rè không dám nắm lấy tay cậu, thì cậu cũng vẫn một mực tin là vậy, tin vào chính mình, tin vào Suguru.

Nhưng Satoru của những năm tháng niên thiếu ấy không hề hay biết, rằng mặt trời cũng có thể bị mây mù che phủ, bị bóng đêm nuốt trọn.

Những điều khiến người ta thấy lạ lùng, kì quặc, sẽ bị người ta ruồng bỏ, vùi dập.


Mày là con trai, tao đẻ ra mày lành lặn tử tế, sao mày lại có cái suy nghĩ lệch lạc như thế!

Tao cho mày ăn học, để rồi mày bôi nhọ gia đình như thế sao?

Con trai mà lại thích con trai, tự mày nghĩ xem có bình thường không?!

Con ơi, tỉnh táo lại đi con, mình không thể sống như người bình thường được sao?

[𝐆𝐞𝐆𝐨] một nửa người yêu cũWhere stories live. Discover now