Chương 11

41 1 0
                                    

Chiêm Đông Quyến từ thành phố B chạy xe một mạch không nghỉ đến đây. Lòng anh nóng như lửa đốt, lo cô khóc mãi không thôi.

Anh dựa theo địa chỉ Tả Ý cho, đến khu vui chơi thì tìm thấy cô.

Lúc đó, Tả Ý điềm tĩnh ngồi trên ghế, nói chuyện với mấy em nhỏ, sắc mặt đã bình tĩnh lại, hoàn toàn không giống thái độ như lúc gọi điện.

Cô đã thân thiết với mấy đứa bé đó, hình như đang chơi đoán gì đó với chúng, ai đoán đúng sẽ được thưởng kẹo.

Có một đứa bé mũm mĩm nhìn chung quanh chỉ nhánh cây khô, hỏi: "Đố cô đây là gì?"

"Cây gỗ." Tả Ý đáp.

"Bốn chữ."

Tả Ý ngẫm nghĩ, "Một cái cây gỗ." Đúng bốn chữ.

Chiêm Đông Quyến ở cạnh nhìn thấy chỉ đành lắc đầu cười.

Cô từ nhỏ đã vậy, chẳng khác trước đây, trêu chọc người ta là giỏi nhất.

Quả nhiên, câu trả lời của cô làm thằng bé không ứng phó kịp, vội vàng xua tay nói: "Không phải, không phải, không phải ý đó, phải là kiểu dùng bốn chữ ấy."

"Đó là thành ngữ." Tả Ý cười.

"Đúng rồi, là thành ngữ. Nói thế nào?"

Cái này đúng là đánh đố cô, cô nghiêng đầu, nhíu mày, "Không biết." Khó đoán quá.

Thằng bé đắc ý vênh mặt nói: "Cái này gọi là hoàn hảo nguyên vẹn." Sau đó nó bẻ nhẹ nhánh cây, lớp vỏ cây chưa gãy lìa, nói tiếp: "Đây là vấn vương không dứt."

Tả Ý nghe xong, cười cười, cầm nhánh cây đó, lập tức bẻ thành hai khúc, hỏi: "Vậy cô đố con, đây là thành ngữ gì?"

Thằng bé gãi đầu, lông mày nhíu lại, lắc đầu nói: "Cô giáo chưa có dạy, con không biết."

Tả Ý chớp mắt nói: "Là một dao cắt đứt."

Gió thu thổi rối tóc cô, cô lại trở về dáng vẻ thường ngày, dấu vết duy nhất cho thấy cô đã khóc chính là cặp mắt sưng đỏ. Cô luôn kiên cường, chưa hề khóc trước mặt anh, dù là lúc cha mẹ cô qua đời.

Anh thấy bọn trẻ cầm kẹo rời đi, mới đi về phía cô.

"Em làm gì mà trong điện thoại khóc bù lu bù loa vậy?" Anh hỏi.

"Tại em đau răng." Cô nói.

Về thành phố B, Chiêm Đông Quyến tìm một chỗ yên tĩnh cho cô ở một mình. Tả Ý tắt di động, không xem ti vi, không mua báo, chặn tin QQ, chỉ ở trong nhà.

Cơn đau răng quả nhiên ùn ùn kéo đến.

Vì nướu bị sưng, cả mặt cô đều sưng lên, đành đi ra tiệm thuốc mua thuốc uống. Người bán giới thiệu cả đống nhãn hiệu thuốc.

Cô nhíu mày, "Không phải loại tôi hay uống lúc trước."

"Trước đây cô uống loại nào?" Người bán thuốc hỏi.

Cô giật mình, "Tôi... không biết."

Trên đường về nhà, Tả Ý bất chợt lái xe đến nghĩa trang Đông Sơn ở ngoại ô phía Tây.

Từ xa cô nhìn thấy hai tấm mộ bia, từ chỗ đó, cái thứ ba và thứ tư, bên trái là mộ ba, bên phải là mộ mẹ. Mẹ cô không phải là vợ hợp pháp của ba, vì tôn trọng dì Nhậm, nên hai người không được chôn cùng một chỗ.

Trong hình ba tươi cười, cô và ông giống nhau, chỉ có một lúm đồng tiền. Thuở nhỏ, cô nghịch ngợm, gây chuyện, nhưng khi ba nhắc đến cô lại rất tự hào, cứ hay nói: "Tả Ý của ba, Tả Ý của ba..."

Thế cho nên Tả Tình mới ghét cô.

Nên Tả Tình nói: "Đừng tưởng ba kêu mày về thì mày là người nhà họ Thẩm. Cho mày biết, dù là tài sản Thẩm gia, thậm chí là những cái khác, tao cũng không cho mày."

Lúc đó cô chỉ cười. Cô không muốn gì cả, cô chỉ cần A Diễn.

Lúc học năm hai, không biết sao mẹ lại đồng ý cho cô cải họ, về Thẩm gia. Sau đó mẹ còn vui vẻ tiễn cô đi Đức.

Ở Đức, có A Diễn.

Lệ Trạch Lương vĩnh viễn là người xuất sắc nhất trong mọi người. Trong đám người tóc vàng mắt xanh, hình dáng người châu Á của anh vẫn khiến người ta nhìn ngắm. Dáng người cao ráo, ánh mắt sâu thẳm, tóc gọn gàng, không quá dài cũng không quá ngắn. Mỗi lần cắt tóc, làn da sau tai sẽ lộ ra ngoài mấy ngày, trắng trẻo còn mịn màng.

Hoàn toàn không giống với mấy thanh niên da trắng tóc mào gà, tai đeo khuyên, người nồng nặc mùi gay mũi.

Mỗi lần gặp cô nào nhìn Lệ Trạch Lương, cô liền bám chặt tay áo anh nói: "Em nhất định phải chú ý anh chặt hơn."

Hồi rời Tả Ý, anh đã đầu tư cổ phiếu, cùng bạn bè hợp tác mở công ty, lúc đó hay lái xe đi đi về về giữa Frankfurt và Heidelberg. Tính tình của anh không kì quái như bây giờ, chỉ là ít nói, thái độ rất khiêm tốn. Tính cách này đã bị Tả Ý biết từ sớm.

Cô đến đột ngột, tiếng Đức không rành, mất rất lâu để học ngoại ngữ, vì vậy mà ngoài trường học thì không rời khỏi cửa. Nên thường là anh mua đồ về nấu cho cô ăn.

Mùa đông ở Đức đến rất sớm, hơn bốn giờ trời đã tối, cũng lạnh hơn thành phố B nhiều.

Hôm đó, anh lại đi Frankfurt, buổi tối sẽ không về.

Cô từ trường về thì trời đã sắp tối, bao tay với nón lại bỏ quên ở thư viện. Trời sẩm tối, nhiệt độ cũng giảm mạnh, làm cô lạnh quá sức.

Cô lại lười quay lại lấy đồ, một mình đi đường tắt, định đi hẻm nhỏ cho mau về nhà.

Cả con ngõ nhỏ chỉ có một mình cô, bước chân dẫm lên tuyết nghe lạo xạo, như có tiếng vang. Cô đi nửa đường mới bắt đầu biết sợ, hơi cuống cuồng lo lắng quay đầu nhìn lại.

Sau khi quay đầu lần nữa, thì thấy từ rất xa có người vội vàng đi nhanh tới.

Trong lòng cô thấy căng thẳng, ôm chặt cái túi xách rẻ tiền trước ngực. Thấy người đó càng lúc càng đến gần, cô đứng lại, tim nhảy lên cổ họng, gần như muốn quay đầu bỏ chạy.

Vừa lúc đó, người đó đi chậm lại, nói một câu bằng tiếng Trung: "Tả Ý?"

Trong nháy mắt, Tả Ý ngẩn ngơ, gần như lập tức chạy ào đến, nhào vào ngực anh, "A Diễn──"

"Một mình sao em không đi đường lớn?" Anh nói hổn hển, như từ nơi khác vội vàng chạy đến. Đến dưới ánh đèn, Tả Ý mới thấy anh hẳn phải đi rất nhanh, trời lạnh thế này mà trán lấm tấm mồ hôi.

"Anh nói chiều không về mà?"

"Thu xếp xong sẽ về."

Buổi chiều trời tuyết lớn, anh từ Frankfurt chợt nghĩ trời lạnh thế này không biết để cô một mình ở nhà sẽ thế nào. Vì thế, anh chạy xe suốt một tiếng đồng hồ về nhà, trong nhà không có ai, lại chạy đến thư viện tìm.

"Vậy anh đến đón em hả?" Tả Ý ngoẹo đầu hỏi anh.

Anh xụ mặt, không đáp.

Tả Ý hớn hở hà hơi chà hai tay. Cô không mang bao tay, áo cũng không có túi, nên mười đầu ngón tay lạnh cóng đỏ ửng.

"Bao tay đâu?" Anh hỏi.

"Quên ở trường rồi." Cô nói.

"Đến lúc nào mới nhớ được đây, cứ quên trước quên sau."

Anh nói xong, cầm tay cô xát vào tay mình. Tay anh bình thường hơi lạnh, nhưng khi đó lại rất ấm áp.

Cô cười ngây ngốc, "A Diễn, anh thật tốt."

Anh ngước lên mới để ý thấy cô chỉ mặc áo lông, khăn quàng cổ với nón cũng không mang, liền buông tay cô ra, tháo khăn quàng của mình xuống quàng cho cô.

"Còn chỗ nào lạnh nữa?" Anh hỏi.

"Tay lạnh." Cô làm nũng.

Cái này thì anh hết cách, anh không có thói quen mang bao tay, mùa đông đều thọc tay vào túi. Vì thế anh cởi nút áo bành tô, chuẩn bị mặc thêm cho cô.

"Không cần, em làm gì yếu đến vậy. Nếu để anh bị cảm càng khổ hơn."

Tả Ý đảo mắt, "Thế này đi!"

Cô nắm tay phải của anh, cho vào túi áo bành tô. Khi đó anh mặc áo màu tím, trong túi vì thân nhiệt của anh mà rất ấm.

Tay trái của cô, và tay phải của anh, cùng cho vào nên cái túi căng phồng lên.

Sau đó, Tả Ý cười hì hì với anh, "Thế này là được rồi."

Năm ngón tay luồn vào kẽ ngón tay anh, cô thuận lợi nắm được tay anh.

LƯƠNG NGÔN TẢ Ý - Mộc Phù SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ