Chương 2: Trả thù

2.1K 93 0
                                    

Gây ra mạng người, mọi chuyện không thể bình yên lại nữa. Vụ bắt nạt lớn ở trường trung học Lập Phong được công khai, nhưng những người đó ngầm không nhắc đến một cái tên nào.

Chỉ có Chu Vũ, cô khẳng định chỉ ra và xác nhận Hàn An Nam là thủ phạm đứng đằng sau.

Luật sư của Hàn An Nam tìm đến cô rất nhanh, để cô rút những lời này lại, làm một cuộc trao đổi, Hàn An Nam sẽ mời luật sư tốt nhất biện hộ vô tội cho cô. Năm đó cô vừa tròn 16 tuổi, giết người phải chịu trách nhiệm hình sự.

Nếu cô không đồng ý mà muốn trả thù thì sự an toàn của cha mẹ cô sẽ không được đảm bảo.

Trước đây Chu Vũ nghĩ quá ngây thơ, cô cho rằng ảnh hưởng của Hàn An Nam chỉ ở trong trường, hoá ra không chỉ có vậy.

Cô nhanh chóng thoả hiệp, rút lại tất cả cáo buộc chống lại Hàn An Nam, luật sư cũng giữ lời hứa của mình. Trải nghiệm của Chu Vũ đã khơi dậy sự đồng cảm của công chúng, hầu hết mọi người đều sẵn sàng tin rằng cô chỉ chiến đấu để tự vệ, dưới áp lực của dư luận, cô được tuyên án vô tội.

Từ đầu đến cuối, sự riêng tư của cô được bảo vệ rất tốt.

Sau đó cô chuyển trường và đến một trưởng học mới, bắt đầu một cuộc sống mới, không ai biết những gì cô đã trải qua trước đây.

Oán giận của Chu Vũ vẫn còn, nếu không có Hàn An Nam, cô vốn có thể thuận lợi tốt nghiệp. Và hiện tại, chỉ vì chuyện này mà cô đã phải trì hoãn thêm một năm.

Học kỳ mới bắt đầu, có hai học sinh chuyển trường đến trong lớp, sau khi Chu Vũ giới thiệu bản thân xong, Hàn An Nam đi theo lên bục giảng.

Hai người bọn họ thành bạn cùng bàn.

Người kia cố ý. Chu Vũ ngồi ở bên dưới âm u nghĩ.

Mọi chuyện nhất định sẽ trở nên rất phiền phức. Cô nghe nói một số kẻ tâm lý biến thái thích trở lại hiện trường vụ án để tận hưởng kết quả, hoặc liên tục tra tấn và kích thích nạn nhân để đạt được sự thỏa mãn trong lòng.

Vì sao kẻ biến thái lại tràn đầy năng lượng như vậy? Sống không phải đã đủ mệt mỏi rồi sao?

Ở trường học mới, Hàn An Nam tương đối thu liễm lại.

Có lẽ lo rằng mọi thứ sẽ lớn chuyện như lần trước, liên luỵ đến anh, hoặc có lẽ mất hứng thú với việc thống trị trường học.

Chu Vũ không cảm thấy Hàn An Nam thật sự thỏa mãn được bao nhiêu. Hắn quan sát xung quanh, nhìn không ra quá nhiều hưng phấn.

"Cảm giác giết người thế nào?" Ngày đầu tiên, Hàn An Nam hỏi cô như vậy.

Đó là lúc tan học, Chu Vũ đi trên đường, còn Hàn An Nam ngồi trong xe, hắn hạ cửa kính xe xuống, hỏi cô câu này.

Chu Vũ cũng có đủ lý do để không trả lời hắn vấn đề này.
"Tôi có nên thử giết một người không." Hàn An Nam cười nói. Hắn cười với chiếc răng khểnh của mình, trông ngây thơ và vô hại.

Chu Vũ liếc hắn một cái.

Cô còn tưởng rằng hắn đã thử từ lâu.

"Tôi rất thích cô, cô đến giúp tôi, thế nào?" Hàn An Nam nói.

Chu Vũ lắc đầu.

Sự trả thù của Hàn An Nam đến rất nhanh.

Trong đánh giá của những người xung quanh, Chu Vũ là người 'hào phóng', 'đáng tin cây'. Nhân duyên của cô rất tốt.Nhưng ngày hôm đó khi cô bước vào lớp học, ánh mắt những người khác nhìn cô không bình thường.

Một vòng bắt nạt mới bắt đầu, lần này là hành động cô lập chỉ nhắm vào một mình cô.

Hiển nhiên Hàn An Nam vẫn nương tay, so với trước đây thì bây giờ giống như một trò đùa vô hại vậy. Ví dụ, nhốt người vào nhà kho tối tăm một ngày, ném cặp sách vào bồn cầu, ấn đầu cô vào bồn rửa tay.

Chu Vũ phiền không chịu nổi, cô cảm thấy như vậy còn không bằng thẳng thắn bạo lực. Cô chạy đến gặp Hàn An Nam để nhận thua, xin lỗi hắn, cầu xin hắn dừng tay lại.

Hàn An Nam giả vờ ngạc nhiên, như thể nó chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn nói giữa bọn họ có thể có hiểu lầm gì đó, bảo Chu Vũ cuối tuần đến nhà tìm hắn.

Đương nhiên Chu Vũ đi, trước khi đi cô nói với mọi người tung tích của mình, đồng thời để lại di thư trong ngăn kéo, nếu cô xảy ra bất trắc gì thì sẽ chỉ về phía Hàn An Nam. Cô không mong đợi cách này có bao nhiêu hiệu quả.

Chỉ cần có thể tạo ra phiền phức.

Nhà Hàn An Nam ở vùng ngoại thành. Biệt thự vắng vẻ chẳng có mấy người. Hắn đưa Chu Vũ đến tầng hầm ngầm, đòi hỏi lời xin lỗi có thành ý từ cô.

Chu Vũ hỏi hắn muốn thành ý như thế nào.

Hàn An Nam vuốt cằm nói: "Ví dụ như quỳ xuống cho tôi xem?"

Chu Vũ quỳ xuống, chuyện này không khó làm. Hàn An Nam ấn đầu cô đập xuống đất. Cô ngay lập tức hối hận, hộp sọ đau đớn, đau đến nỗi nước mắt chảy ra liên tục.

Cô giấu một con dao cắt giấy trong tay áo nhưng không có cơ hội để sử dụng nó. Hàn An Nam giẫm lên con dao trên mặt đất, một cước dẫm nát, lưỡi dao bị gãy thành nhiều mảnh.

Chu Vũ rất hối hận. Là một con người, cô chắc chắn sẽ cảm thấy đau đớn, buồn nôn, chóng mặt. Đầu cô bị đập vỡ, máu dính vào mắt. Cô bị kéo lê trên đất, toàn thân bị trầy xước. Trong những giờ tiếp theo, cô bị trói lại và đánh đập, da bị bỏng bởi mỏ hàn, các ngón tay bị giật điện.

Có tất cả mọi thứ trong tầng hầm đó, Hàn An Nam đặt một máy quay, quay lại cảnh cô bị tra tấn.

Lúc đầu Hàn An Nam yêu cầu cô cầu xin tha thứ, cô vâng lời. Sau đó cảm thấy mình sắp chết, cô lười mở miệng.

Hoặc là chết, hoặc là bị tra tấn, tất cả đều giống nhau.

[Hoàn Edit-H] Không phải Stockholm - Thục TịchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ