Lúc Lưu Vân Dương, Lưu Vân Châu đầy tháng đã lớn lên kha khá, ai cũng nói cực kỳ giống Lưu Trí Mẫn, Lưu Trí Mẫn cau mày nhìn hai đứa nhỏ, lại soi soi gương, nàng lại cảm thấy không giống nàng bao nhiêu, nhưng tất cả mọi người đã nói như thế, Kim Mẫn Đình cũng nói như vậy. Thôi thì hai chị em lớn lên quả thật rất đáng yêu, đành miễn cưỡng tiếp thu điểm này vậy.
Lưu Vân Dương tính tình an tĩnh, thường thường nằm im không kêu một tiếng, Lưu Vân Châu lại làm ầm làm ĩ rất nhiều, quơ chân múa tay, một khắc không ngừng, Lưu Trí Mẫn rất hoài nghi khi còn ở trong bụng mẹ, Lưu Vân Dương đã bị Lưu Vân Châu đá văng ra ngoài.
Mỗi lần Lưu Vân Châu khóc nháo, Lưu Trí Mẫn liền qua xem thử Lưu Vân Dương, Lưu Vân Dương rất ít khóc, mỗi khi Lưu Vân Châu khóc đòi sữa, nó cũng sẽ có sữa uống, cho nên cũng không cần phải khóc.
Lưu Trí Mẫn vẻ mặt lo lắng hỏi Kim Mẫn Đình: "Em nói xem, liệu nó có bị ngớ ngẩn không?" Kim Mẫn Đình bế Lưu Vân Dương lên, nhìn kỹ, Lưu Vân Dương tuy rằng không kêu tiếng nào nhưng vẫn sẽ nhìn nàng chằm chằm, phản ứng theo từng động tác của nàng, nàng cũng không dám chắc chắn: "Chắc là không phải ngốc đâu."
Dưới sự lo lắng của vợ chồng Lưu Trí Mẫn, Lưu Vân Dương còn học đi nhanh hơn cả Lưu Vân Châu. Lưu Vân Châu ê ê a a nói mơ hồ không rõ, vung tay loạn xạ thế mà lại không chịu tập đi. Lưu Vân Dương luôn im lặng, hai tay lắc lư, chập chững đi chầm chậm về phía trước.
Kim Mẫn Đình thập phần kích động, ôm Lưu Vân Dương vào trong ngực: "Thật tốt quá, thật tốt quá, chắc là không phải ngốc tử rồi." Lưu Trí Mẫn lại không lạc quan như nàng: "Cũng đừng kết luận sớm quá, ngốc tử cũng biết đi mà." Kim Mẫn Đình thập phần không vui đá Lưu Trí Mẫn một cái: "Người đừng nói thế với em nữa, tại người nói mới làm hại em lo lắng lâu như vậy, bây giờ vất vả lắm mới có chút an ủi, người lại giội cho ngay một gáo nước lạnh!"
Lưu Trí Mẫn vội nhận sai: "Là ta không đúng, là ta không đúng, ngốc hay ngớ ngẩn gì cũng được, ta nuôi nổi."
"Người còn nói nữa!" Kim Mẫn Đình nghe Lưu Trí Mẫn nói xong cũng không dễ chịu hơn chút nào. Lưu Trí Mẫn tuy rằng lo lắng Lưu Vân Dương là đứa ngốc tử, nhưng cũng không quá lo lắng cho tương lai của nó: "Không đáng ngại không đáng ngại, nếu thật sự không được thì cứ tìm vợ về chăm sóc nó, kề cận còn có Vân Châu coi chừng, sẽ không bị người ta hiếp đáp."
Kim Mẫn Đình lúc này mới yên tâm một chút: "Người xem Vân Châu như vậy liệu có bá đạo quá không, ngộ nhỡ nó ăn hiếp Vân Dương thì làm sao bây giờ?" Lưu Trí Mẫn nghĩ ngợi: "Không đâu, hai chúng ta còn sống sờ sờ đây, chúng ta cố gắng dạy dỗ chúng thật tốt, cũng không đến mức dạy con không xong."
Kim Mẫn Đình yên tâm gật gật đầu. Lưu Trí Mẫn cũng không nói suông, ngày hôm sau liền mời phu tử về nhà. Lưu Trí Mẫn còn dụng tâm, cố ý tìm cho được một nữ tử từng đọc sách. Lưu phu nhân trông thấy, ôm hai cháu gái không chịu buông tay: "Con làm vậy có sớm quá không, tụi nhỏ nói còn chưa sõi nữa là!"
Kim Mẫn Đình cũng không đành lòng: "Còn sớm quá, bằng không lại chờ hai năm nữa đi." Lưu Trí Mẫn lắc lắc tay: "Cũng đâu bắt tụi nhỏ ngâm thơ làm phú, chỉ mời phu tử đến ở kề bên trông chừng, lâu lâu lại đọc sách cho tụi nhỏ nghe thôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
winrina | nương tử xung hỉ
FanfictionĐại tiểu thư nhà giàu số một Giang Nam đột nhiên đổ bệnh, thân thể ngày một sa sút, trong nhà đã mất con trai, không đành lòng lại mất thêm con gái, cho nên quyết định xung hỉ, lấy bát tự xứng tìm về một tiểu cô nương tuổi cập kê. Sau khi thành thân...