Phần 72: Lê Quốc Tùng và Trần Hy Khanh

170 27 34
                                    

- Ờ, thế bác sĩ cho tôi hủy đơn đặt. 

==========================================================================

Nửa tiếng sau, Ran đã yên vị trên giường bệnh, đôi môi mà thằng chả luôn tự hào có lực sát thương cao giờ thâm như cánh sen héo, da dẻ trắng bệch còn có thể thấy rõ mạch xanh.

Nghỉ ngơi khoảng 3 tháng thì được xuất viện.

Koharu khẽ thở dài, tiền nằm viện vip mất toi hơn trăm ngàn yên , tại sao bệnh viện lại lấy ít như vậy? Lấy thế thì bao giờ cô mới được trở thành người nghèo đây?

Nuôi con ma ăn bám với Mazushi cũng chả thấm vào đâu, tiền không thấy rút chỉ thấy tăng. Hai tháng trước bác quản gia còn báo điện về cho cô là dưới nền nhà biệt phủ có một mỏ kim cương chất lượng cao có nên khai thác không mà lòng cô nặng trĩu ưu sầu.

- Thôi , vui lên đê tôi xuất viện mà mặt thiu thối ra thế à?

Ran nhăn mặt không hài lòng, hắn nằm viện có ba tháng mà tình tỷ đệ chúng ta đã nhạt phai rồi ư?

Rin rin nhìn bà chị xụ mặt mà trông tưng tức, bình thường bả tăng động chất chơi người dơi sao hôm nay trông sầu thế!?

- Chị / Cô ơi, chị / cô có biết nhà của cô Koharu Michiko đâu không ạ?

Một giọng nói non nớt của trẻ con đồng thanh với giọng của một thanh niên cấp 3.

- Là tôi, hai người là...?- Koharu ngạc nhiên nhìn hai người một lớn một nhỏ, cả hai đều là người Việt, hỏi cô cũng là tiếng Việt , Ran ran và Rin rin vô cảm tỏ vẻ không quan tâm nhưng tai nghe đều dỏng lên hóng.

- Dạ, cháu là Lê Quốc Tùng , học sinh cấp ba , con cháu họ hơi xa của cô đây.

Thanh niên tên Tùng ăn mặc trông rách rưới chỉ tay vào chính mình giới thiệu. Koharu nghi hoặc, họ hàng xa nhà cô đâu đến mức rách rưới thế này, chí ít cũng phải có tài kiếm tiền như Kokonoi mà tậu được bộ quần áo tươm tất chứ?

Như hiểu được ánh nhìn nghi hoặc của bác mình. Tùng thở dài từ tốn giải thích :

- Bác Michiko này, bác có biết ai tên Trần Nguyễn Chi An không?

- Biết, thông gia họ hàng ta, bác mới gặp vào cái hôm về nhà ngoại chơi.

- Nó thuộc gia tộc xui xẻo , chuyên nguyèn rủa và đem lại sự xui xẻo bất tận cho người khác.

- Bác biết.

- Và nó nguyền cháu hễ dùng đồ mới là hỏng chỉ có thể dùng đồ cũ! 

Tùng đau đớn ôm mặt đầy bất lực , Ran và Rindou đồng cảm với thanh niên nhẹ đặt tay lên vai người cùng khổ : We know, bro.

- Cháu vốn là thiếu gia nhà giàu mà phải dùng đồ cũ, bạn bố cháu đến chơi còn móc ví bố thí cho cháu 500 vì tưởng cháu là người bán vé số, là thiếu gia mà phải ở nhà cấp 4 nhà tranh mái cói,...Đã thế, cháu còn bị đuổi khỏi nhà một năm...hức..hức...

- Ờm...cho bác hỏi tại sao cháu bị đuổi khỏi nhà được không?

Nghe cháu than thì bác cũng hiểu đôi chút nhưng Koharu hơi thấy cấn cấn chỗ bị đuổi.

-[ ĐN TR] Tiền nhiều để làm gì ? -Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ