6.

115 8 0
                                    

Huang Renjun mở mắt dậy khi đồng hồ trên màn hình điện thoại hiển thị con số 02:32. Cậu nhìn thấy số cuộc gọi nhỡ từ anh nhưng lại mệt mỏi vuốt xoá dòng thông báo ấy đi. Chiếc bụng nhỏ đói meo của Renjun bắt đầu réo vài tiếng nhắc nhở cậu vẫn chưa ăn gì từ trưa hôm trước làm cậu miễn cưỡng nhấc chân vào bếp nấu một nồi nước sôi rồi cho mì vào.

Ăn no, Renjun tắm rửa xong rồi cầm điện thoại vào phòng ngủ kiểm tra tin nhắn. Ngoài mấy tin rác từ tổng đài, có một dòng tin được gửi tới cho cậu khi Renjun đang trong nhà vệ sinh ban nãy. Nội dung vỏn vẹn mấy chữ 'Mình gặp nhau được không?' gửi từ số điện thoại đã gọi muốn cháy máy cậu trước đó.

Trong lòng cậu bắt đầu dâng lên một nỗi lo lắng vì Jung Jaehyun cậu biết sẽ không thức tới giờ này để nhắn cho tin nói muốn gặp cậu. Trừ khi anh đang say ở một xó xỉnh nào đó của thành phố. Nghĩ vậy, cậu liền chủ động gọi điện cho anh để xác nhận suy đoán của mình.

Đầu dây bên kia bắt máy sau hai hồi chuông, giọng nói lè nhè của người say cất lên cuốn lấy trái tim Renjun như một sợi dây gai, siết lấy từng tế bào trong cậu khiến cơ thể rã rời của cậu đau nhói. Sống mũi đột nhiên cay, đôi mắt mệt mỏi của cậu nhắm chặt, lắng nghe từng câu chữ và nhịp thở từ người bên kia gợi cho cậu những cảm xúc mà Renjun không muốn bản thân yếu đuối thể hiện cho anh xem.

Jaehyun gọi tên cậu hai lần, một lần là bất ngờ vì cuộc gọi đến này, một lần kèm theo hơi thở dài nặng nhọc. Anh không kiềm lòng nổi mà thốt ra một câu "Anh nhớ em!" hoàn toàn làm cho Renjun chẳng biết có nên đáp lại hay không. Cậu hít lấy một ngụm không khí để trấn tỉnh mình, tự nhủ anh chỉ đang say mà người say thì sẽ chẳng kiểm soát được hành vi của mình đâu.

Khi Jaehyun tưởng cậu đã ngủ rồi, định cúp máy thì lại nghe tiếng thút thít từ người con trai nhỏ bé của anh. Anh im lặng lắng nghe từng tiếng khóc của cậu, tưởng tượng gương mặt xinh đẹp mà anh yêu nhất giờ đây vì anh mà rơi nước mắt.

Renjun trong mắt Jaehyun là một người luôn cố mạnh mẽ để che lấp tâm hồn chằng chịt những vết thương. Cậu không dễ khóc, càng không muốn khóc trước mặt anh ngày đầu cả hai mới yêu nhau dù vô cùng xúc động. Lần đầu tiên cậu thoải mái khóc trong lòng anh là khi cả hai nằm ôm nhau trên chiếc giường nhỏ, anh hỏi cậu hôm nay thế nào sau một chuỗi ngày khó khăn cứ ập đến làm cậu xuống tinh thần trầm trọng. Khi đó, Jaehyun cũng chỉ im lặng ôm lấy đôi vai gầy, vỗ về thật nhẹ rồi thủ thỉ mấy câu "Có anh ở đây rồi, em thấy khó khăn quá thì cứ về với anh", "Để anh lo cho em được không?" cho đến khi cậu thôi khóc và thiếp đi trong cái ôm an toàn của anh.

Kể cả giờ đây, khi mối quan hệ giữa họ đã không còn là người yêu nữa, anh cũng sẽ sẵn sàng lắng nghe tiếng lòng cậu, nói cậu nghe những lời ngọt ngào chan chứa sự quan tâm, ân cần. Jaehyun trân trọng cậu và mọi thứ thuộc về cậu. Không kể khi vui hay buồn, anh đều muốn ở bên lắng nghe, thấu hiểu và dỗ dành chàng trai này.

Renjun là một thiên sứ và anh tự cho mình trách nhiệm phải bảo vệ và yêu thương cậu.

Tiếng thút thít bên kia đã thay bằng tiếng thở đều. Đầu óc Jaehyun cũng tỉnh táo hẳn, anh bước ra khỏi quán rượu rồi lái xe phóng đi trên con đường vắng. Jung Jaehyun hạ quyết tâm phải làm rõ mọi thứ vào ngày hôm sau.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 02, 2023 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Đã là quá khứ - JayRenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ