Chương 4: Pate súp thưởng

188 22 3
                                    

Lưu Diệu Văn ra ngoài để tìm Chân Ngắn, cuối cùng lại dắt 1 tiểu soái ca trở về. Lúc vào tiểu khu gặp được 1 bác gái, đối phương nhiệt tình hỏi thăm:
"Tiểu Lưu à, con đã tìm thấy bé mèo xinh đẹp, đáng yêu nhất thế giới của con chưa?"

Nhìn bác gái khá quen mắt, chắc là cùng 1 toà. Hai ngày gần đây làm phiền hàng xóm hơi nhiều, Lưu Diệu Văn chẳng thể nhớ ra người này là ai, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, rồi lại lắc, rồi lại gật.

Chàng trai mà cậu đang nắm tay không nhịn được cười ra tiếng, trả lời giúp anh: "Tìm thấy rồi, dì Thẩm!"

Thế là đến lượt dì Thẩm ngẩn tò te. Dì ngắm nghía cậu trai quá trời xinh xắn trước mặt thật kỹ, quả thật không quen. Nhưng cậu chàng cười đáng yêu quá, giống như rất thân với mình.

"Cậu này là...? Dì già rồi, trí nhớ không tốt nữa, chúng ta từng gặp rồi sao? Con tên gì nhỉ?"

Lưu Diệu Văn nhất thời căng thẳng, Chân Ngắn không thích tên mà cậu đặt cho nó, nhưng nó cũng chỉ có cái tên ấy thôi. Nhưng cậu chẳng thể giới thiệu nó tên Chân Ngắn được. Hai ngày nay, nửa cái tiểu khu đều biết cậu mất 1 con mèo tên Chân Ngắn.

"Dì à, cậu ấy..."

Nói dối phải có kỹ thuật, mà Lưu Diệu Văn rõ ràng không giỏi kiểu tuỳ hứng phát huy này, nói được 1 nửa thì tắt điện.

"Thưa dì Thẩm, con tên Tống Á Hiên! Con cũng ở đây ạ!"

Tống Á Hiên? Lưu Diệu Văn bị bạn nhỏ tên Tống Á Hiên dắt lên lầu, mở cửa, vào nhà, tận đến khi ngồi trên sô pha vẫn chưa hoàn hồn.

"Bị đơ hả? Đồ ngốc Lưu Diệu Văn?"Chân Ngắn áp sát vào mặt cậu, chớp mắt hỏi.

Lưu Diệu Văn phát hiện bên sườn má của anh có 2 nốt ruồi nhỏ, 2 nốt ruồi này khiến thân phận con người của anh càng thêm chân thật, khá đáng yêu. Cậu giữ Chân Ngắn ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị lấy khẩu cung, mà câu hỏi lại quá nhiều, khiến cậu đau đầu.

"Tống Á Hiên là ai? Anh là Chân Ngắn, hay là Tống Á Hiên? Anh có cha mẹ sao? Không đúng, mèo cha của anh họ Tống?"

Lưu Diệu Văn hỏi hết 1 tràng liền im lặng. Cậu cảm thấy chỉ số hoang đường của bản thân ngày hôm nay cao đến sắp nổ tung rồi.

"Anh là Chân Ngắn mà"

Người trả lời vô tội, thản nhiên, nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn Lưu Diệu Văn.

Đúng vậy, anh ấy chắc chắn là Chân Ngắn, Lưu Diệu Văn nghĩ. Mặc dù đã biến thành người, nhưng cái nghiêng đầu, cái chớp mắt ấy vẫn giống hệt ending pose của idol nữ, giống hệt cái dáng vẻ mà cậu gặp lần đầu.

"Nhưng anh không muốn giới thiệu với người khác anh tên Chân Ngắn đâu. Chân anh đâu có ngắn! Tống Á Hiên là tên anh tự đặt, anh xem TV rồi đặt đấy!"

TV? Thế mà lại xem TV? Chân Ngắn có văn hoá từ lúc nào thế? Câu trả lời của Chân Ngắn vượt quá phạm vi tưởng tượng của cậu. Cái tên Á Hiên này quả rất hay, vừa tao nhã lại thanh lịch.

"Chương trình gì thế? Đại hội thơ Trung Quốc? Anh hiểu thơ cổ à?"

"Thơ cổ là cái gì?" Chân Ngắn thành thật đặt câu hỏi.

【Văn Hiên|TRANS】Vờn mèoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ