Jaemin mắt nhìn trân trân lên trần nhà tay nắm chặt tờ giấy note. Cậu nhớ rõ như in hôm qua say xỉn đã nói những gì, nhớ rõ cảm giác nóng ấm khi cậu chạm khẽ lên gò má Jeno, rất rõ là đằng khác.
"Bây giờ mặt mũi đâu mà nhìn người ta nữa..."
Cho Woong ăn sáng xong Jaemin nhanh chóng sửa soạn đến trường cậu sửa soạn luôn cho Woong nữa vì hôm nay dì Hwang sẽ thay cậu dẫn em trai đến bệnh viện. Jaemin vẫn đều đặn cho em đến gặp bác sĩ tâm lý làm vài bài kiểm tra, cậu vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó kì tích xuất hiện bé Woong sẽ nói chuyện và được đến trường, trưởng thành như bao đứa trẻ khác.
Jaemin vừa dắt tay Woong vừa nhìn vào dãy số mới được thêm vào danh bạ điện thoại - "Anh là Jeno"
Cậu bật cười vì sự tinh nghịch đáng yêu của Jeno.
- Xin chào em là Jaemin đây.
- Ừm Jaemin gọi cho anh nhanh hơn anh nghĩ đó.
- Em làm anh thức giấc hả?
- Anh có ngủ đâu. Vì em ở trong giấc mơ của anh cười nói hoài.
- Không ngủ làm sao mà mơ được? Nói dối là hư rồi.
- Vậy em phạt anh đi. Phạt anh đưa em đi ăn sáng rồi đi học nhé?
Jaemin nghe tiếng vọng ra từ điện thoại chân thật quá đỗi thì ra người thật đang đứng dưới chung cư từ lúc nào. Mái tóc xanh khẽ lay nhẹ vì gió, anh nghiêng đầu cười với cậu.
- Chào em. Anh đợi em nãy giờ.
Lần đầu tiên Jaemin được một người đứng đợi mình trước dưới nhà, thần kì hơn người đó không phải là bạn Donghyuck hàng xóm.
- Sao anh không lên nhà? Lạnh không?
- Không lạnh. Hai anh em ăn sáng chưa?
Na Jaewoong hôm nay làm phản rồi, đúng lúc Jaemin lên tiếng "rồi" thì cậu bé lắc đầu ngoe nguẩy. Còn tự ý dằn tay ra khỏi tay cậu chạy đến hết nắm tay, kéo áo rồi chọt chọt vào balo trên lưng Jeno, có kêu thế nào cũng không nghe, lát sau còn đòi anh bế.
- Woong. Cái đồ phản bội kiaaa.
- Đi ăn sáng tập hai thôi.
Nói rồi Jeno kéo tay Jeamin đi dù cậu liên tục bảo rằng đã ăn rồi, cái tay nãy giờ giấu trong ống tay áo tự động chìa ra cho người ta nắm.
Jaemin chưa kể cho Jeno nghe rằng em trai mình bị bệnh tự kỷ, nhưng có vẻ anh đã nghe Mark nói lại rồi vì anh không hỏi cậu tại sao Woong không nói chuyện, tại sao Woong không đi học. Vẻ điềm tĩnh ở Jeno khiến cậu cảm thấy được an toàn, được che chở và rung động. Một người luôn e dè với thế giới như cậu chưa từng cảm nhận được những điều ấm áp như thế này. Kể từ lúc mẹ mất Jaemin khép mình với thế giới bên ngoài đây là cách duy nhất cậu có thể tự bảo vệ mình và bảo vệ đứa em nhỏ. Donghyuck bảo cậu nên ra ngoài kết bạn nhiều hơn, yêu gái cũng được, yêu trai cũng được chỉ mong Jaemin hãy mở lòng tìm kiếm tình yêu cho bản thân mình. Có điều Jaemin không tin có ngày cậu chưa kịp đi tìm tình yêu tự tìm đến với cậu thật.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ba lần gặp gỡ - NOMIN
FanfictionJaemin không thích giao tiếp với người lạ. Nhưng vừa gặp Jeno lần đầu tiên thì nôn nóng muốn gặp lại cậu thêm hai lần nữa cho vừa đúng quy tắc. Cũng thích người ta mà rườm rà.