ba.

2.7K 198 35
                                    

"anh thấy người ngồi kia không?"

Na Jaemin bắt đầu bằng một câu hỏi không đầu không cuối. Lee Jeno ngồi xuống bên cạnh, theo hướng nhìn của cậu, hắn trông thấy một người đàn ông cách hai người họ không xa cũng ngồi trên băng ghế giống hai người họ. Đôi mắt người đàn ông vô định, hốc mắt đỏ còn vương vài giọt nước.

"đó là người nhà bệnh nhân của tôi"

Na Jaemin nói tiếp.

"bệnh nhân ấy vừa mất sáng nay"

Lee Jeno định cất lời, hắn muốn nói đó không phải là lỗi của Na Jaemin.

Một sự thật đáng buồn là cho dù chúng ta cố gắng đến đâu, chúng ta đơn giản là không thể cứu được mọi bệnh nhân. Na Jaemin cảm giác mất mát khi bệnh nhân của cậu ấy qua đời và sự kiện này đôi khi gợi lên trong cậu cảm giác tội lỗi hoặc tức giận. Na Jaemin thậm chí còn cảm thấy rằng cậu hoặc những người khác có thể đã làm được nhiều điều hơn để giúp đỡ bệnh nhân trong thời gian họ mắc bệnh cuối cùng.

Trong khi những người thân của người bệnh nhân đã khuất được phép đau buồn, là một bác sĩ, Na Jaemin không được phép thể hiện cảm xúc của mình.

Hắn lặng lẽ đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Na Jaemin. Na Jaemin đáng thương, cậu chỉ là không muốn để bất cứ ai thấy cậu yếu mềm, không muốn ai thương hại cậu.

Na Jaemin đứa trẻ bị bỏ rơi từ lúc mới lọt lòng và được nuôi lớn bởi một trung tâm trẻ mồ côi. Ngay từ giây phút chào đời, thế giới tàn nhẫn đã cướp đi từ Na Jaemin những mối quan hệ tưởng chừng như đơn giản nhất mà bất kỳ ai hiển nhiên sinh ra trên đời cũng có được.

"Jaemin à..."

Na Jaemin nghĩ bản thân đoán được Lee Jeno muốn nói điều gì, cậu không muốn nghe nó.

"tôi đi đây"

"Jaemin, khoan đã...cuối tuần này em có bận không?"

Na Jaemin tự nhiên bật cười, nụ cười xinh xắn tựa như ánh nắng ban mai sau những đêm đông sưởi ấm cả trái tim Lee Jeno. Hắn mong đợi rằng cậu không từ chối.

"tôi...thật sự muốn mang em đến một nơi này"

Cuối tuần, Lee Jeno với chiếc áo măng tô màu đen cùng áo cổ lọ bên trong đứng dựa vào xe ô tô thi thoảng ngóng lên chiếc cửa sổ cao cao. Hắn ngó bản thân ở gương chiếu hậu, chỉnh chỉnh phần tóc mái trước trán, mong là hôm nay mình đã ăn mặc ổn, thời trang vốn không phải lĩnh vực hắn rành cho lắm. Hắn chỉ muốn trông thật chỉn chu trước mặt Na Jaemin.

'ừ, tôi nghe'

Cuộc gọi từ Jaemin, tông giọng truyền qua loa điện thoại có vẻ gấp gáp.

'tôi đến rồi, đang đứng dưới nhà em. Không cần vội, tôi chờ em bao lâu cũng được'

Khoảng mười phút sau Na Jaemin xuất hiện. Không biết bao lâu rồi Na Jaemin mới có một cuộc hẹn, dù chằn chọc suy nghĩ suốt cả tối qua cậu vẫn không tránh khỏi cập rập sáng nay. Nếu Lee Jeno mà biết được bộ dạng cậu vì hắn ta mà thử ra thay vào hết bộ này đến bộ khác cả buổi sáng chắc cậu sẽ mất mặt tới độ thực sự tự đào hố chôn bản thân luôn.

nomin | bạn trai cũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ