Chương 2: Sờ một chút

81 13 0
                                    

@Trà Cúc Dưa Leo

Lý Tỉ kéo dài tư thế của mình hoàn toàn.

Người gác cổng bưng một cái ghế thấp đến ngồi xếp bằng, rút kiếm Lộc Lư ra khỏi vỏ, chậm rãi lau chùi, nghiêng đầu, hai mắt rũ xuống, khóe miệng nở một nụ cười rét căm căm, lớ bắt gặp thấy còn rất có thể hù người.

Ngữ khí cũng là lười biếng: "Nhị tỷ phu sao lại có thời gian rảnh tìm ta chơi thế?"

Kiếm Lộc Lư đại biểu vương quyền, là hoàng đế ban tặng, nếu như không cẩn thận đâm thủng bởi nó...... Đâm cũng là quang minh chính đại bị đâm.

Tiêu Tử Duệ hít sâu một hơi, căng da đầu tiến lên, "Tỉ đệ, hôm nay không phải tới tìm đệ chơi, ta cùng Ngụy Thiếu Khanh có chính sự cầu kiến nhạc mẫu."

Lý Tỉ: "Ừ."

Tiêu Tử Duệ nhẹ nhàng thở ra, "Vậy chúng ta đi vào đi?"

Lý Tỉ ngẩng mặt nhìn hắn, "Hôm nay mẫu thân bận, không tiếp khách." Sau đó liếc nhìn Ngụy Vũ, "Đặc biệt là người ngoài."

Tiêu Tử Duệ khóe miệng giật giật.

Không cho vào ngươi ừ cái gì mà ừ!

Ra oai phủ đầu đã đủ, Lý Tỉ thấy rất vui.

Vứt thanh kiếm đi một cách tùy tiện, Đặng Hình vội vàng nhặt nó lên. Chỉ là, có người so với hắn càng nhanh hơn ——

Một nữ nhân mảnh khảnh không biết từ đâu xuất hiện,mặc nam trang, ăn mặc như võ giả, thân pháp quỷ quyệt, nàng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, dùng hai ngón tay nắm mũi kiếm lóe hàn quang.

Mọi người sửng sốt trong giây lát, trong mắt hiện lên vẻ khâm phục.

Lý Tỉ cười với nàng: "Tiểu Hồ Tiêu đã trở lại rồi sao? Có mang rược Phục Linh rượu về cho gia không?"

Hồ Kiều khẽ ừ một tiếng, giơ tay khoác áo choàng cho Lý Tỉ.

Lý Tỉ ưu nhã giật nhẹ tua vàng trên áo choàng, từng bước một đi xuống bậc thang - cố ý đi chậm, để cho cơn gió lốc nhỏ ở cửa thổi bay áo choàng, tăng thêm khí thế.

Ngụy Vũ bưng tay, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, trên mặt không có một tia gợn sóng, chỉ nhìn con Tiểu Kim Trùng đi về phía mình, sau đó... đột nhiên lảo đảo một cái, nhào vào trong lòng hắn.

Ngụy Vũ cong môi, tuấn mi hơi nhường.

Phúc Vương phủ lưu hành...... Nhào vào trong ngực sao?

Khụ!

Sơ suất!

Đều do áo choàng không thành thật, cuốn lấy chân y.

Lý Tỉ giãy giụa đứng lên, nhưng trên người y có quá nhiều ngọc bội, bị tua áo trên áo choàng quấn lấy, cơ hồ đem y bọc thành một cái kén nhỏ.

Một luồng gió thơm nồng nặc thổi vào mặt, Ngụy Vũ suýt nữa hắt hơi. Cúi đầu, nhìn thấy nhìn thấy bảy hoặc tám cái túi thơm bạc cầu lủng lẳng trên eo của Tiểu Phúc Vương leng keng leng keng treo......

Muốn đem chính mình huân thành nhang đuổi côn trùng sao?

Ngụy Vũ nín thở, hai tay ôm eo y, muốn giúp y cởi trói tua rua.

[EDIT] Sâu Gạo Hoàng Gia, Sâu Sâu SâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ