" Lione!! Tớ ở đây." Fine mừng rỡ khi gặp người quen. Tiểu thư với mái tóc đuôi ngựa chạy nhanh về phía nàng.
Lione Lagrange là bạn của Fine, họ gặp nhau trong buổi tiệc hoàng gia ngày còn nhỏ, lúc ấy Lione mới ra mắt giới thượng lưu được không lâu nên có rất nhiều quý tộc tò mò và hướng ánh mắt đến từng cử chỉ lời nói của cô nên Lione bật khóc ngay tại bữa tiệc, thật may lúc ấy Fine đã an ủi và giúp cô đối mặt với các tiểu thư khác nên mọi chuyện mới êm xuôi. Lione cảm kích Fine rất nhiều, từ đó hai người thành bạn.
" Fi—" Fine nhanh tay bịt miệng Lione lại trước khi nàng ta định nói gì thêm. Lione gật gật đầu như ra hiệu sẽ không nói nữa, Fine mới miễn cưỡng buông tay ra.
" Thứ tớ bảo cậu..."
" Ây da, cậu vội cái gì chứ, vào đây uống chút trà rồi hãy đi." Lione vui vẻ kéo tay Fine vào trong, dù rất muốn nhưng biết bản thân không có nhiều thời gian, Fine đành lịch sự từ chối lời mời của Lione.
" Tớ đã viết thư cho cậu nói tớ đến đây có việc cần làm mà."
Lione nhìn nàng với vẻ mặt đầy tiếc nuối.
" Tớ hứa khi xong việc xong sẽ ngồi nói chuyện với cậu thật lâu." Rồi nàng xoa đầu cô an ủi, như chỉ chờ có thế, tâm trạng của tiểu thư nọ mới khấm khá hơn được chút, Lione kêu Fine đứng ngoài đợi để cô vào trong lấy đồ cho nàng.
" Cô quen biết với tiểu thư nhà Lagrange ư? " Kies bên cạnh lúc này mới lên tiếng, anh bắt đầu hoài nghi. Cô gái lính thuê này rốt cuộc có thân phận như thế nào?
" Phải, tôi từng giúp đỡ cô ấy một lần ở phương Nam. Chúng tôi vẫn hay trao đổi thư từ với nhau."
Ra là quan hệ ân nhân, Kies gật gù.
Việc Fine đến phương Bắc chỉ có nàng, người hầu thân cận, Lione và mới đây có thêm Rein biết, Fine vốn không định ồn ào những chuyện thế này. Gần đây các cuộc đấu đá quyền lực ngày càng căng thẳng, mọi động tĩnh của Fine và người nhà đều bị để mắt đến.
Dù gặp hầu tước Lagrange rồi trực tiếp nhờ vả sẽ có lợi hơn rất nhiều, nhưng đáng tiếc lại không được, lát nữa đành chuyển lời với Lione vậy. Fine thầm nghĩ.
Lione trở ra với một cái vòng trên tay, cô đặt lên tay Fine.
" Của cậu đây."
Fine nhận lấy nó, không ngừng xoa xoa viên ruby đỏ hệt như màu mắt của nàng, Lione mỉm cười.
" Mình đã giữ nó thật kĩ như lời cậu dặn."
" Cảm ơn nhé, Lione." Nàng nói rồi tạm biệt người bạn của mình, đồng thời cũng hỏi xin Lione hai con ngựa để thuận tiện cho việc di chuyển, từ lúc đặt chân đến phương Bắc, nàng đều đi bộ, chân nàng như muốn rã ra rồi.
" Cậu thật sự vì người đó mà phải dấn thân vào nguy hiểm như vậy sao? " Khi Fine đi được một đoạn, tiếng nói của Lione vọng lại từ sau lưng. Khoé miệng nàng nhếch lên, không hề có ý định đáp lại câu hỏi của nàng tiểu thư nọ, chỉ vẫy vẫy tay chào.
Người mà Fine tìm kiếm không màng nguy hiểm, người khiến nàng phải làm đến mức này.
Là người vô cùng quan trọng với nàng.