𝙸𝚐𝚊𝚟𝚎𝚗𝚎 - hạ

245 18 1
                                    

note: chương này mình đổi cách xưng cho Akutagawa để phù hợp với câu văn và hoàn cảnh hơn.

-----

Atsushi mở to mắt, mùi thuốc sát trùng sồn thẳng vào óc làm em choáng váng. nhìn căn phòng trắng xóa quen thuộc đến phát sợ, Atsushi  ngồi dậy nhìn tới đĩa hoa quả cùng một tờ giấy note, bèn cầm lên đọc

[Nếu tỉnh rồi thì ăn chút hoa quả và nước cam nhé nhóc, anh đi mua cháo cho chú.
Dazai.]

Atsushi đọc xong liền lấy cốc nước uống cho tỉnh táo, em vừa có một giấc mơ rất dài. toàn bộ là những kí ức từ tiền kiếp của em, Atsushi cũng không biết tại sao chúng lại ùa đến lúc này? mặt khác, Atsushi đau đớn khi bốn kiếp em đều mất tất cả từ gia đình đến người mình thương. Ba lần người thương ra đi trước mắt, hai lần gián tiếp đẩy người thương vào đường chết

lách tách.. em lại rơi nước mắt vì gã nữa rồi. Atsushi chẳng thể ngừng khóc khi nghĩ tới Akutagawa, em cứ ngồi mà khóc nấc lên. càng nghĩ những giọt lệ lại rơi càng nhiều hơn, ướt đẫm một mảng chăn trắng xóa

"jinko... ha.... em dậy... ha... rồi?"

Cánh cửa phòng bật mở, một nam nhân gầy gò còn đang mặc đồ bệnh nhân gấp gáp chạy vào ôm lấy em. tay gã đang chảy máu vì rút kim truyền, ấy thế Akutagawa lúc này chỉ nghĩ được tới người trước mặt

"jinko.. tại sao em khóc? jinko, đừng khóc nữa, em mới dậy. ngoan, jinko nín đi"

Akutagawa thấy nhóc con người hổ khóc đỏ cả mắt thì xót không thôi. gã ôm em, vỗ lưng trấn an, dùng tông giọng nhẹ nhàng nhất để dỗ dành cậu nhóc mít ướt nọ. Atsushi thấy Akutagawa càng khóc to hơn, hai tay bấu chặt lấy gã như sợ rằng gã sẽ đi mất nếu em buông tay

"hức...Akuta...gawa... hức... anh đừng đi mà... hức"

"tôi không đi đâu cả, tôi vẫn ở đây, ở bên cạnh em. ngoan, nín đi nhóc con. em khóc tôi xót"

Akutagawa vẫn kiên nhẫn mặc cho Atsushi khóc lóc dựa vào người gã. giọng điệu đáp lời em có chút xót xa, đau đớn. một bên vai áo gã đã lem nhem nước mắt của bé con tóc trắng, hai tay bấu sau lưng vẫn chẳng ngừng run rẩy siết chặt hơn.

sau một trận khóc đến hết nước mắt thì Atsushi cũng thấm mệt, cả người vô lực dựa dẫm vào Akutagawa, lâu lâu vẫn nấc lên một cái. Dazai cũng đã mua cháo trở về, thấy một đen một trắng ôm nhau trên giường bệnh cũng bất lực nhờ bác sĩ chuyển cho Akutagawa sang nằm cùng phòng Atsushi

"hai cái đứa nhóc này, mới dậy còn làm người khác lo lắng. đang bị thương thì nghỉ ngơi đi, cứ phải làm khổ mình, cùng mọi người mới chịu sao. Anh mua cháo đó rồi, ăn xong nhớ uống thuốc, công ty có chút việc anh về xử lí. Gặp hai đứa sau"

cả hai gật đầu nghe lời vị đàn anh, Dazai đi rồi Akutagawa cũng mở hộp cháo ra cho Atsushi ăn. không ai nói một câu nhưng hành động lại ăn khớp đến lạ. rốt cuộc là Akutagawa không chịu được mà hỏi

"tại sao lại khóc?"

Atsushi được hỏi thế cũng không trả lời luôn, vẫn cúi mặt ăn cháo. một lúc lâu sau mới chịu trả lời, lí do khóc cũng không có gì to lớn nghiêm trọng. chỉ là nhóc con người hổ vì nhớ người yêu mà khóc thôi! Akutagawa nghe lời giải thích chỉ khẽ cười, xoa xoa cái đầu trắng trêu chọc

🎉 Bạn đã đọc xong [𝙱𝚂𝙳] /𝑨𝒌𝒖𝑨𝒕𝒔𝒖/𝑫𝒂𝑪𝒉𝒖𝒖/ 𝔏𝔬𝔳𝔢 🎉
[𝙱𝚂𝙳] /𝑨𝒌𝒖𝑨𝒕𝒔𝒖/𝑫𝒂𝑪𝒉𝒖𝒖/ 𝔏𝔬𝔳𝔢Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ