chương 12

978 89 6
                                    

Nghe thấy giọng nói của Kim Daehun, phản ứng đầu tiên của Chenle là muốn thoát game.

Mấy giây sau, cậu hủy thoát, mở bản đồ của mình lên, tùy tiện chọn một chỗ để nhảy.

Kim Daehun rất kích động, hắn phải mất một lúc lâu sau mới sắp xếp lại được từ ngữ: "Mấy ngày nay... Anh đều ở nhà, chỗ nào cũng không đi. Mẹ anh nói gần đây mới mở một quán đồ ăn Nhật rất ngon, em có muốn..."

Chenle bình tĩnh hỏi hắn: "Thứ tôi gửi cho cậu, cậu đã xem qua chưa?"

Kim Daehun lập tức khựng lại, mấy ngày trước Bùi Nhiên gửi cho hắn một bảng danh sách, bên trong là những món quà mà hắn từng tặng cho Chenle từ lúc hai người mới quen nhau.

"Chưa xem." Giọng nói của Kim Daehun nhỏ lại: "Rất nhiều thứ anh thấy thích liền mua cho em, lâu như vậy rồi, sao anh nhớ nổi chứ."

Chenle nhảy xuống vùng ven, bắt đầu chậm rãi loot đồ: "Chắc không sót cái gì đâu, chỉ có hai đôi giày không còn sản xuất nữa, tôi không tìm được giá."

"Bảo bối." Kim Daehun nghẹn ngào một chút, yên lặng đổi giọng: "Chenle, em nhất định phải làm như vậy sao?"

Chenle  nói: "Tôi không làm vậy thì phải làm thế nào?"

"Anh biết, anh biết, anh đã nói là anh sai rồi mà." Kim Daehun nói: "Nhưng anh và Minjoon không có gì hết, ít nhất anh không hề có ý đó với cậu ta, không lẽ em còn không biết tính anh sao? Anh vẫn luôn coi cậu ta là anh em, chỉ là anh không ngờ..."

Chenle bình tĩnh đứng ở trong phòng một lúc lâu, sau đó mới khom lưng xuống nhặt đồ: "Cậu đừng nói nữa."

"Ngay cả cơ hội giải thích em cũng không cho anh luôn sao?" Kim Daehun chua xót nói: "Chenle, mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ, anh nghĩ, rốt cuộc em có từng thật sự để ý đến chuyện này hay chưa? Tại sao em lại không tỏ ra tức giận một chút nào? Em chỉ yên lặng, không nói gì mà chiến tranh lạnh với anh, giống như hồi cấp ba khi anh theo đuổi em vậy, không thèm nhìn anh lấy một lần, cứ thế mà bỏ mặc anh."

Giải thích cái gì? Và thế nào mới gọi là tức giận? Chenle nghĩ.

Chẳng lẽ còn muốn cậu phải hỏi, hỏi anh rốt cuộc đã hôn Minjoon mấy cái, hỏi anh đã thật sự block Minjoon hay chưa sao?

Hay là muốn cậu đứng ở trước mặt mọi người cãi nhau một trận với Minjoon, khiến mọi chuyện ầm ĩ cả lên.

Chenle im lặng rất lâu, lâu đến mức Kim Daehun còn cho rằng cậu đã tắt mic hoặc thoát game rồi.

"Tôi chỉ muốn mọi thứ kết thúc không quá coi mà thôi." Chenle nhẹ nhàng nói ra một câu.

Sau chuyện xảy ra lần đó, đây là lần đầu tiên  Kim Daehun nghe thấy giọng điệu cô đơn như vậy của Chenle.

Cha mẹ của Chenle đều là nghệ sĩ, từ khi còn nhỏ Chenle đã mang theo dòng máu nghệ sĩ rồi, theo đuổi sự hoàn mỹ, theo đuổi sự lãng mạn. Đây cũng là điều mà Kim Daehun thích nhất ở cậu.

Sống mũi của Kim Daehun cay cay: "Xin lỗi."

Hắn nhẹ nhàng vuốt mắt mình một cái, cảm thấy bản thân càng lúc càng muốn gặp lại được Chenle. Một lúc sau, hắn nói: "Vậy sau này, chúng ta còn có thể làm bạn không?"

JICHEN - tôi thích bạn trai cậu từ rất lâu rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ