Chap 11: Tell me your secret

2.8K 268 32
                                    

Rầm!!

"Mommy?"

Ngay khi vừa về đến nhà, Karina đã bèn kéo Winter một mạch vào phòng ngủ và đóng sầm cửa lại. Vẻ mặt hằm hè của nàng làm nó sốt sắng. Dù giật mình, nó cũng không dám hó hé điều gì, sợ làm nàng giận thêm.

"Con và Brenna có từng làm gì chưa?"

"Dạ?" Nó chưa từng nghĩ mẹ nuôi sẽ hỏi sỗ sàng như vậy.

"Hôn? Hay thậm chí là hơn nữa?"

Ánh mắt sắc lẹm của nàng làm nó rợn tóc gáy.

Winter lắp bắp: "Bọn con đã h..hôn, và.. ch-chị ấy cho con xem.. rồi chạm ngực..."

"Cái gì!?" Karina trừng mắt và quát lớn. Dù cho sự ghen tuông và chiếm hữu này thật vô lí nhưng nàng chẳng thể ngăn nổi mình.

"..."

Ngay lập tức, nàng điên cuồng vứt phăng đống quần áo vướng víu trên người mình vào một xó xỉnh nào đó trong phòng, phô bày ra cơ thể quyến rũ trước mặt nó.

"Mommy!?"

Nó trợn tròn mắt khi nhận ra bản thân đã bị đẩy ngã xuống nệm. Nàng dồn sát nó vào thành giường, bám chặt hai vai và ngấu nghiến đôi môi của nó một cách mạnh bạo.

Nụ hôn nồng nhiệt bất ngờ của nàng ập đến làm Winter bỗng choáng váng. Tuy hơi gượng ép nhưng nó vẫn cố gắng bắt kịp môi hôn dang dở của cả hai.

Nàng bắt đầu đẩy nụ hôn vào sâu hơn, đôi bàn tay thon dài nắm lấy cổ áo của nó nhàu nhĩ, dày vò, rồi chẳng mấy chốc đã xé toạc hàng cúc sơ mi ra trước ánh mắt hốt hoảng của nó.

Lúc bấy giờ Winter mới nhận ra, ánh mắt của Karina thật khác lạ so với thường ngày. Không dịu dàng, cũng chẳng mềm mại, chỉ mịt mù màu sắc của sự tức giận đã nhẫn nhịn từ rất lâu.

Chiếc lưỡi không xương của nàng càn quét bên trong khoang miệng của nó. Nàng mút mát môi nó liên tục làm nó chẳng thể thở, còn hai bàn tay thì bấu chặt vào da thịt nó. Đau điếng.

Winter dần trở nên hoảng loạn, nó vùng vẫy, cố gắng đẩy người mẹ nuôi đang trong cơn thịnh nộ đỉnh điểm ra nhưng chẳng thể. Nước bọt của nó dần nhiễu ra cằm nhưng nụ hôn cuồng nhiệt quá mức ấy vẫn diễn ra và không có dấu hiệu dừng lại.

Sự bất lực hiện rõ mồn một trong đáy mắt nó, và xen lẫn đâu đó là nỗi sợ hãi. Ánh nhìn của Winter về người mẹ hiền hòa của mình thay đổi, đáng sợ hơn, ám ảnh hơn, khiến nó chỉ muốn thu mình lại vào một góc tối khi Karina kéo bay khuy quần của nó.

"Mom... đừng!!"

Một lần nữa, nó giữ tay nàng lại, gồng mình phản kháng. Nhưng ngay lập tức, Karina như mất kiểm soát, muốn giằng xé cơ thể nhỏ bé của nó. Nàng ghìm nó xuống, mặc kệ nó thốt lên vì đau, nàng cắn mạnh vào khóe môi bầm tím của nó.

Winter hét toáng lên, nức nở: "Mommy!!"

Phải tận đến khi nhận ra mùi máu tanh ngòm, dường như Karina mới sực tỉnh. Khỏa ngực phập phồng của nàng dần trở về trạng thái bình thường, ánh nhìn của nàng dịu lại. Và, đầu óc nàng trống rỗng. Nàng chỉ biết trơ mắt, lặng người quan sát vẻ hoảng sợ của nó, cảm nhận từng đợt run rẩy của nó.

//winrina// the foster-mom's secretNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ