Hoàng Nhân Tuấn nhìn vào vết sẹo trên cổ tay của thằng cầm đầu, một ý nghĩ loé lên trong đầu cậu. Trông nó quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi mà chẳng nhớ nổi. Kí ức trong não bộ bị loạn hết cả lên, hình ảnh từ vài năm trước ùa về, hình xăm hoa cúc, khuyên tai thánh giá, răng vàng, moomin. Mẹ moomin thì liên quan gì. Cậu lắc đầu một cái, nhớ rồi, sẹo ở cổ tay chỉ có người đó mà thôi. Năm ấy bố kể có một tay buôn ma tuý trốn được cảnh sát mới lập ra một đường dây mới, gần đây không thấy tung tích nhưng nghe nói chuyến hàng lần này hắn có tham gia. Đúng là trời thương nhỉ? Lại gặp người quen ngay ở đây. Hoàng Nhân Tuấn dùng khẩu hình nói với bố mẹ trong nhà, chính là người này.
Lã Tại Dân dùng ánh mắt bình thản nhìn khiến chúng nó như phát điên lên, cây mía trong tay thằng kia sắp biến thành nước rồi. Gọi Tại Dân là con báo thì cũng không đúng lắm, cậu ta không vô cớ đánh nhau, nhưng mà cái thái độ đó khiến cậu biến thành một con báo chính hiệu. Mấy lần cứ tưởng xong rồi nhưng hai bên lại xông vào bụp nhau hỏi ra mới biết Lã Tại Dân dùng ánh mắt phán xét và kiểu cười nhếch mép để kết thúc câu chuyện. Báo thì vẫn là hoàn báo mà thôi.
- Bình tĩnh có gì nói chuyện bình thường được không anh Sô.
Thằng đó nghe được tên gọi của mình, nhíu mày nhìn Nhân Tuấn, vẻ mặt nghi vấn. Nó hất hàm hỏi :
- Mày là ai? Sao biết tao?
Hoàng Nhân Tuấn lắc lắc cổ tay, nháy mắt.
- Cùng là người quen cả.
Cùng là người quen cả, câu nói của Nhân Tuấn cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Tại Dân. Tại sao Nhân Tuấn lại quen loại người này, tại sao lại như thế? Điện thoại trong túi áo rung lên, là bố Phong gọi.
- Đối tượng đã xuất hiện, mặc áo sơ mi hoa lá và có sẹo ở cổ tay.
Nhìn quanh chỉ có người tên Sô là đúng với miêu tả. Vậy có nghĩa là Hoàng Nhân Tuấn đúng như những gì Tại Dân đang nghi ngờ. Còng số tám trong túi quần cộm lên, tình yêu cũng không thắng nổi luật pháp. Không ngờ có một ngày Lã Tại Dân lại giống như nhân vật trong câu chuyện do chính mình bịa ra. Cứ ngỡ là giả ai ngờ lại là thật. Nhẩm đi nhẩm lại, cả hai mới quen nhau được hơn một tháng. Hè cũng sắp đến gần rồi. Tuần trước Đông Hưng mới nhắn tin rủ mọi người đi biển, còn chưa kịp đồng ý nữa. Nghe nó kể hay ho lắm, săn bình minh, tắm biển rồi ăn hải sản, xem pháo hoa, còn bảo phải dậy từ 4 giờ sáng mới theo nổi lịch trình này. Không biết có thực hiện được hay không hay là ngủ trương ềnh đến một giờ chiều nữa. Tiếc thật.
Cậu đứng dựa vào cửa, quan sát kĩ lưỡng mọi ngóc ngách trong quán. Các chú ở đội bố cũng đang ở bên trong, ai nấy đều rất thận trọng vì để mất Sô thì mọi thứ sẽ thành tro bụi. Hoàng Nhân Tuấn mải mê bưng bê nước mía, cô Mai chú Long ngồi gần cửa sau vuốt ve Nhím, cũng thôi để ý như lúc nãy. Mọi thứ đều bình thường, chỉ trừ ánh mắt của Lã Tại Dân là bất thường. Một thằng trong nhóm đứng dậy, túm cổ áo của cậu :
- Ài mày nhìn bố mày hơi bị lâu đấy, muốn chết hay gì?
Không trả lời.
- Mày biết bố mày là ai không?