1. trường đại học có ma.

1.9K 219 20
                                    

bước chân vào cánh cổng trường đại học, điều đầu tiên tôi nghĩ tới là làm sao để ăn chơi quậy phá bằng đúng cái số tiền tôi bỏ ra để trả cho chừng đó tín chỉ trong ngành học của mình. lee seokmin rất vui vẻ khi nó đỗ được ngành nó thích, còn tôi, xuất phát điểm là chẳng vừa mắt bất cứ cái ngành mẹ nào vì tôi đâu có muốn đi làm, tôi chọn trường theo cái cách mà đứa học sinh cấp ba nào cũng sẽ thử một lần, dù ít đứa dám thực sự điền vào tờ nguyện vọng.

tôi chơi random wheels.

còn nhớ trước khi điền nguyện vọng, kim mingyu bá vai tôi bảo nó đỗ oxford rồi, thi tốt nghiệp xong nó sẽ ngay lập tức tót ra nước ngoài đi thăm thú khắp nơi, tôi vẫn còn trêu nó, kim thiếu gia đi nước ngoài như đi chợ, nói đi du học để thăm thú có phải là mất quan điểm quá hay không.

kim mingyu lắc đầu, nhăn nhó đá vào chân tôi, huých một cái nói mày lo chọn ngành của mày đi, lee seokmin nó điền xong từ đời tám hoánh rồi.

"thì tao chọn được rồi mà!"

tôi gân cổ lên cãi. lee seokmin đi tới đập vào gáy tôi, nhìn tờ nguyện vọng trống huơ trống hoác mà cười khẩy.

"chọn cái con mẹ mày ấy, đã điền được tí nào đâu?"

hai giây sau, lớp 12A8 xúm lại xem lee seokmin thẫn thờ chăm chăm ngó tôi ghi đầy mấy ngành học đau đầu lên một cái vòng quay trên internet.

"thật đấy à?"

kim mingyu cười bất lực, yên lặng để tôi lựa chọn cánh cửa đời mình.

tôi quay lần một.

quản lý kinh doanh.

tôi cắn nắp bút, dứt khoát kéo một cái, hoay hoáy điền quản lý kinh doanh lên dòng nguyện vọng một.

lee seokmin trợn tròn mắt, trông như thể sắp sửa sụp đổ tới nơi, nó dành cả mười mấy năm đi học để tìm ra ngành học mà nó hằng mơ ước, vậy mà bạn thân nó, là tôi đây, chọn ngành học theo kiểu gió chiều nào xuôi chiều đấy, mặc xác định mệnh cuộc đời.

tôi quay lần thứ hai.

kinh doanh bất động sản.

ngòi bút một lần nữa đặt xuống lia lịa chạy trên mặt giấy. ngày đó nguyện vọng không thay đổi được, lại càng không có chuyện điền chừng đó trường, muốn thêm thì mua tờ nữa như bọn trẻ ngày nay, giáo dục thì luôn luôn cải cách, mặc dù tôi cũng chả hiểu mấy ông bà bộ trường cải cách liên hoàn như thế thì có cái tác dụng thực tế gì.

sau đó tôi còn quay thêm vài lần, 5 ô nguyện vọng lần lượt được tôi viết kín hết, tất nhiên là lúc ấy tôi vẫn chẳng bận tâm gì đến việc mình sắp phải học gì, hay cái ngành đó là về cái khỉ gì.

gần chục năm trôi qua, tôi chỉ muốn nói là, các bạn trẻ làm ơn hãy cân nhắc ngành học cho hẳn hoi trước khi đâm đầu vào chỗ chết như tôi.

tôi nghĩ, thành tựu duy nhất tôi đạt được sau 4 năm mài mông ở trường đại học, đó là tôi có được moon junhwi.

à, và cả một tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi.

lee seokmin ngỡ ngàng từ cái thuở còn dính với tôi như hình với bóng ở trường cấp ba, ngỡ ngàng đến khi tôi thành công tốt nghiệp đại học, rồi ngỡ ngàng khi thấy trên tấm bằng đó chẳng phải dạng qua loa tạm bợ gì.

|junhao| từ đầu.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ