1.

629 56 4
                                    


Khi Soobin về đến nhà, trời bên ngoài đã tối hẳn, màu xanh nhạt của trời chiều từ lâu đã chuyển sang màu đen tuyền và vầng trăng treo cao cùng những vì sao lấp lánh. Anh dành phần lớn thời gian ngồi xe về nhà để tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Đó là những khung cảnh mà anh thường không để ý, vì luôn quá bận rộn với điện thoại hoặc vật lộn với Kai vì chiếc bánh quy cuối cùng trong gói mà Yeonjun đã nhét trong áo hoodie của anh (anh luôn tuyên bố rằng anh thực sự xứng đáng với chiếc bánh quy cuối cùng để rồi kiểu gì cũng bị đánh đòn bởi bạn cùng nhóm của mình).

Nhưng gần đây Soobin thấy mình uể oải hơn bình thường – vừa quảng bá cho đợt trở lại của nhóm vừa làm MC tại Music Bank – và đôi khi anh không về nhà cho đến tận khuya (hiếm khi anh trở về vào lúc những thành viên khác đã ngủ ngon lành, nhưng theo trí nhớ của Soobin thì gần đây điều này đã xảy ra nhiều lần rồi). Anh cũng thấy mình thèm ăn vặt hơn, nhiều lần cho tay vào hộp sô cô la của Beomgyu và bị ăn đánh ngay sau đó. Nhưng vì anh phải liên tục di chuyển và Music Bank kéo dài đến tận khuya, Soobin thường vội vã tìm chút thời gian rảnh rỗi để ăn, chỉ có thể lấy một thanh protein giữa các buổi quay.

Vì vậy, vào những đêm như thế này, khi anh đói và mệt mỏi, anh biết ơn Taehyun.

Anh vẫy tay với người quản lý, người thường đưa anh về sau lịch làm việc muộn vào tối thứ Sáu, nhận được một hồi còi xe ngắn đáp lại trước khi chiếc xe rời khỏi vỉa hè và lao xuống đường một lần nữa. Soobin đi vào trong qua hành lang trống trải cho đến khi đến ký túc xá, nhập mã vào bảng điều khiển cửa và bước vào trong.

Ký túc xá yên tĩnh khi anh bước vào, nhưng đèn trong phòng khách và nhà bếp vẫn sáng nên chắc hẳn ai đó vẫn còn thức. Soobin đóng cửa lại sau lưng và cởi giày ra, vừa đi vừa ném chùm chìa khóa vào bát. Mùi thơm tuyệt vời của thịt và gia vị xộc vào mũi, và dạ dày anh réo lên kèm với ý nghĩ cuối cùng cũng được ngồi xuống ăn chút gì đó sau một ngày dài đằng đẵng.

Giờ đây, Soobin yêu thích công việc của mình tại Music Bank: đó là một đặc ân tuyệt vời, các nhân viên rất tốt với anh, Arin rất dễ hòa đồng và luôn khiến anh ấy cười (cô ấy nhanh chóng trở thành hình mẫu em gái lý tưởng, điều này khiến trái tim anh đập loạn nhịp khi anh nhớ cô em gái ở quê nhà). Nhưng đôi khi lịch trình dày đặc đi kèm với một chương trình ca nhạc và tương tác xã hội thường xuyên diễn ra rất nhiều và anh cảm thấy mình như đang vật vã để tìm một điểm tựa. Thật kỳ lạ khi ngồi trong phòng thay đồ một mình mà không có sự hỗn loạn như thường lệ diễn ra ở phía sau, và anh nhận ra rằng mình thực sự may mắn biết bao khi có những người bạn cùng nhóm. Anh sẽ ở đâu nếu không có họ chứ?

"Hyun, anh về rồi." Taehyun bước ra từ phòng khách, và trái tim của Soobin ngay lập tức ấm áp hơn. Cậu em cùng nhóm đang mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi và một chiếc áo sơ mi, rõ ràng là đã bị đánh cắp từ tủ quần áo của Soobin vì nó dài đến quá đùi của em, và Soobin không thể ngăn được chút tự hào dâng lên trong lồng ngực khi nhìn thấy Taehyun trong quần áo của mình. Gần đây, Taehyun đã hỏi Soobin mượn áo sơ mi, bảo rằng em thích sự rộng rão thoải mái của chúng trong các buổi tập thể dục và khi đi loanh quanh xung quanh, và làm sao Soobin có thể từ chối khi Taehyun trông rất vui nếu anh đồng ý? Đôi mắt em lấp lánh và đôi môi cong lên thành nụ cười mà Soobin thích ngắm nhìn, vậy tại sao anh lại muốn tước đi điều đó? Được trở thành lý do cho biểu cảm đó của Taehyun là điều khiến một ngày của Soobin tốt hơn một chút.

|trans| |soobtyun| clarityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ