3.

277 32 2
                                    

"Ách xì!"

Sau lần hắt hơi thứ tư liên tiếp, Taehyun bắt đầu chấp nhận rằng mình có khả năng bị cảm rồi. Em rên rỉ khi rời khỏi giường và men theo hành lang về phía phòng tắm. Điều này xảy ra với em ngay khi họ đang thu âm cho album mới. Em sụt sịt thảm hại vào chiếc khăn giấy cuộn tròn trong tay, mắt cụp xuống và không nhận ra mình va phải một ai đó cho đến khi em suýt xô ngã cả hai người họ.

"Ôi, Taehyun ah!" Yeonjun bật cười, trấn an em, và Taehyun cố lờ đi cơn choáng váng đi kèm. Người anh lớn tuổi hơn nắm chặt vai em và nheo mắt, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. "Cưng à, em có thấy ổn không? Trông em không được ổn lắm..."

"Em ổn." Taehyun lùi ra, xì mũi lần nữa. Điều cuối cùng em muốn là lây bệnh cho người khác. "Em chỉ bị cảm một chút, sẽ sớm khỏi thôi."

"À, không đúng lúc rồi. Tụi mình phải ghi âm vào sáng mai, đúng không?" Yeonjun vò rối mái tóc của em và Taehyun gần như tan chảy trong cảm giác tuyệt vời đó. "Anh sẽ đi pha trà cho em," Anh ấy cười toe toét, đôi mắt sáng ngời và đầy hy vọng. "Anh sẽ cho một ít mật ong vào. Mật ong ngọt ngào cho bé ong nhỏ ngọt ngào của anh ~"

"Yah, thật kinh khủng, hyung." Taehyun rên rỉ, giấu mặt mình trong khăn giấy. Yeonjun chỉ cười, dẫn em vào phòng tắm trước khi lần mò xuống hành lang vào bếp, vẫn kịp thả lại một câu "Em biết em cũng yêu anh mà!" đến tai Taehyun khi anh biến mất.

Taehyun thở dài, bỏ khăn giấy và lấy một cái khác từ giá. Đó sẽ là một ngày dài.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, em thấy tách trà đã ở đó đợi mình và đáng chú ý là nó thật sự có tác dụng đôi chút, mật ong làm dịu và ngọt ngào trên đầu lưỡi em. Em thả lỏng người trên ghế, nhắm mắt lại, tiếng đập thình thịch trong đầu tạm thời ngừng lại và não em không còn cảm giác như bị bóp chặt nữa.

Một bàn tay lướt qua lưng em, kéo em ra khỏi cơn mê, và em ho sặc sụa. Sau đó là một cái hắt hơi khiến em lại phải mò mẫm tìm gói khăn giấy của mình.

"Xin lỗi, Taehyun ah. Anh không cố ý làm em giật mình." Soobin ngồi cạnh em, đưa cho Taehyun một chiếc khăn giấy và em nhận lấy với một tiếng sụt sịt nữa. "Yeonjun-hyung nói với anh là em không được khỏe." 

Cái đồ phản bội này. Lông mày của Soobin nhăn lại vì lo lắng và đôi môi của anh bĩu ra, và Taehyun luôn biết rằng tâm trí của Soobin đang chạy với vận tốc một dặm một phút. Khi một trong số họ bị ốm và không thể biểu diễn như bình thường, Soobin thường là người bị la mắng chứ không phải thành viên khác, vì với tư cách là trưởng nhóm, rõ ràng trách nhiệm của anh là đảm bảo rằng nhóm luôn đạt tiêu chuẩn. Taehyun luôn nghĩ rằng thật không công bằng khi mọi thứ hoạt động như thế, vì đó không phải là lỗi của Soobin nếu cơ thể của họ đột nhiên ngừng hoạt động trong vài ngày. Họ lúc nào cũng bận rộn, hầu như không được nghỉ ngơi, đặc biệt là Soobin, vì vậy việc tại sao Taehyun bị ốm lúc này không có gì là khó hiểu.

"Em ổn, thật đấy. Em vẫn có thể ghi âm." Taehyun ngay lập tức nói, vì em sẽ không để Soobin bị mắng hôm nay. Không phải khi Taehyun có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh và cách mắt anh cứ dán vào điện thoại. "Em sẽ uống một ít thuốc cảm rồi nghỉ ngơi ngay sau đó. Tụi mình không thể để bị tụt lại lúc này."

|trans| |soobtyun| clarityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ