chương 18;

73 3 0
                                    

Màu áo trắng lưu ly trong suốt không bụi trần, tình yêu em đẹp đẽ và trong sáng

Em đến từ trong mưa, những vần thơ hóa thành đau thương, làm anh ướt đẫm

Trên mặt nước phù dung rực rỡ, bóng thuyền như vừa ở nơi đây, nhưng em lại không trở lại

Bị tháng năm chôn vùi, em nói hoa lại nở, quá khứ không còn gì cả..."

jimin từ chối hôn ước cùng kim JungAh, hiện tại trong lòng hắn chỉ có một người. Hôm đó hắn đi công tác ở BuSan, vừa may gặp phải một bóng hình quen thuộc đêm đêm xuất hiện trong đầu hắn. Là cậu cùng một đứa trẻ chừng 3-4 tuổi vui vẻ dắt nhau vào cửa hàng thức ăn nhanh. jimin ngồi trong xe nhìn theo bóng cậu đến ngẩn ngơ, đến hết đèn đỏ hắn vẫn chưa đi khiến nhiều xe phía sau bị cảm đường làm ầm cả lên.

Hắn vốn không muốn làm phiền cậu, buông tha cho cậu một cuộc sống vui vẻ nhưng ngay những lần gặp lại hắn đều quên mất, điên cuồng đuổi theo níu giữ cậu lại. Hắn nhiều lúc không hiểu, vì cái gì mà lúc đầu cậu thích hắn như vậy, còn bây giờ lại tránh hắn như tránh tà. Hắn nhìn cậu từ trên xuống dưới không hề giống loại người đùa giỡn tình yêu của người khác.

jimin cho người đi điều tra tung tích của cậu, ngay chiều hôm đó hắn có được kết quả, số điện thoại nhà, số điện thoại riêng, địa chỉ công ty blah blah blah, còn biết được cậu có một đứa con trai.

jimin đứng trước cổng trường mầm non The Sun, vừa tan học liền đón TaeJung đi, bé vô cùng tự nhiên leo lên xe, chiếc xe màu bạc sáng bóng vụt chạy đi.

"Cháu có còn nhớ đêm qua hứa gì không?" Hắn nhìn đứa trẻ bên cạnh có chút quen mắt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.

"Có! Chú muốn cháu nói cho chú biết về baba, bù lại sẽ cho cháu những gì cháu muốn, đêm qua nói qua điện thoại không thể nghéo tay, bây giờ làm lại đi!" đứa bé lanh lợi cùng hắn bàn điều kiện (cháu nó bán đứng ba nó :v )
jimin nheo mắt nhìn đứa trẻ trước mặt này trong lòng cười khổ, trẻ con bây giờ thật ghê gớm, mới tí tuổi đã dám cùng hắn đàm điều kiện.

Nói qua nói lại một hồi thông tin hắn cũng đã nắm hết, trong mấy năm cậu rời khỏi xảy ra chuyện gì hắn sớm đã biết nhưng qua lời kể của đứa bé này lại càng thêm minh bạch, cuộc sống cực khổ của cậu, bi thương của cậu hắn không thể nào hiểu được nhưng có một chuyện hắn hiểu rất rõ, cậu chính là chán ghét hắn đến nỗi dù cực khổ đến đâu cũng không muốn lại gặp hắn, lại dựa vào hắn.

YoonGi tới đón con trai, đứng mãi đứng mãi đến khi cả trường đều về cả rồi mà con cậu vẫn chưa ra, lo sợ đi loanh quanh tìm kiếm, điện thoại trong túi vang lên, là một số điện thoại lạ.

"yoongie con trai em đang đi với tôi!"

Cậu nghe thấy tiếng hắn liền khẩn trương, lo sợ tăng lên gấp bội, vội vàng hỏi lại  jimin anh đang ở đâu, xin đừng làm hại con trai tôi!"

"yoongie nghe tôi nói, tôi không có ý làm hại nó, em cứ trở về nhà, tôi nhất định đưa nó về nhà an toàn!" Hắn giải thích với cậu sau đó liền cúp máy.

ᴍɪɴɢᴀ ᴍʏ̃ ɴᴀᴍ ɴʜᴀ̂ɴ › Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ